Chương 12

Hình như ta đã hiểu được vì sao Tuyết Miên nàng ta lại là nữ chính và được nhiều người yêu thích rồi.

Giống như hiện tại đây này, nàng ta chỉ cần quỳ như vậy trước mặt ngươi, thân hình nàng ta nhỏ nhắn gầy yếu, bộc bạch tất cả tiếng lòng cho ngươi xem.

Tỏ ra trong sạch, thẳng thắn, thành khẩn đến mức “đau lòng”.

Nhưng mà, ta cũng đã biết tại sao ta vẫn luôn không thân với nàng ta rồi.

“Tuyết Miên lẽ nào ngươi vẫn luôn không biết..?” Ta tiến lại gần nàng ta.

“Ngươi luôn muốn người khác thông cảm cho ngươi, nhưng ngươi có từng cảm thông lại cho người ta không?! Rõ ràng ngươi mới là người có được hết thảy chỗ tốt của người ta! Ngươi làm việc này chỉ đơn giản là không muốn trở thành mục tiêu chỉ trích của người khác sau khi ta c.hết đúng không?”

“Cho dù tỷ nghĩ như nào thì..” Nàng ta rơi lệ. “Tỷ tỷ, muội sẽ không để cho tỷ c.hết đâu!”

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước một viện nhỏ bên ngoài thành Lâm An.

“Trước mắt, tỷ cứ ở lại đây nhé, khoảng thời gian này bên ngoài rất nguy hiểm.”

Ta cười khẩy: “Nhà họ Tống các ngươi đều thích chơi cầm tù sao?”

Nói xong ta rút kiếm ra đâm về phía nàng ta! Nhưng ta đã quên mất rằng nàng ta hiện tại một thân có kim đan, có tu vi, còn ta chỉ là một người bình thường đã mất đi linh lực.

Thanh kiếm “đinh” một tiếng rơi xuống đất.

Tuyết Miên cúi người nhặt kiếm, mỉm cười.

"Tỷ tỷ, tốt nhất tỷ nên dùng nó để phòng thân."

Ta: “...”

Làm sao mà ta lại lưu lạc đến tình cảnh như hôm nay cơ chứ!

Phụ nữ mà, dù thế nào đi nữa cũng phải dựa vào chính mình!

Thật không may, ta chỉ có thể tạm thời ở lại đây. Đồng thời, chuẩn bị tiếp tục tiến hành đại nghiệp tìm đường c.hết của ta.

Nhưng trong vài ngày tiếp theo, ta phát mọi việc ngày càng trở nên không đúng cho lắm.

Ban đầu, ta nghĩ rằng Tuyết Miên nói "nguy hiểm" chỉ là để lừa gạt ta.

Tuy nhiên, bầu trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, cả ngày hầu như không thấy mặt trời.

Những tiếng la hét thảm thiết kinh hoàng thường xuyên phát ra từ hướng thành Lâm An.

Ta nhạy bén phát hiện được đang có thứ gì đó tràn ngập trong không khí—-

Quỷ khí!

"Hệ thống, hệ thống, có chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ta vội vàng gọi hệ thống.

“Chỉ vì Mặc Lâm cưỡng ép đột phá kết giới, làm tổn thương linh thức của Tống Cửu Trạch, đồng nghĩa với việc kết giới của ranh giới kết thành từ linh thức của Tống Cửu Trạch cũng bị phá vỡ… Đó là lý do tại sao lại có quỷ khí ở nhân gian.”

Ta: “...”

Hai thằng cha này có phải là có tật xấu gì hay không?!

Đánh qua đánh lại, cuối cùng làm cho kết giới của hai thế giới bị phá hủy!

“Vậy Sở Vân thì sao?! Hắn không phải là kiếm tôn sao? Việc lập lại kết giới chắc chắn không thành vấn đề phải không?"

"Ngươi quên rồi à, không phải hắn bị Tuyết Miên đả thương rồi sao?"

Ta: “….”

Thật tuyệt khi đại lão tam giới đều bị thương cùng một lúc.

"Nhưng chúng ta nên làm sao bây giờ? Nhìn tình huống bên ngoài, quỷ khí hẳn là đã lan tràn khắp nhân gian rồi, thế giới này có bị quỷ khí ăn mòn toàn bộ không vậy?”

Ta từng theo Tống Cửu trạch ra vào ma giới nhiều lần.

Ma giới là do những ác quỷ chưa có ý thức và quỷ khí tạo thành.

Ác quỷ dễ g.iết, nhưng quỷ khí thì khó tiêu trừ.

Những quỷ khí kia không vào được vòng luân hồi nên kết thành oán khí, khí này sát khí cực nặng, tu sĩ còn đỡ nhưng nếu người bình thường dính vào dù chỉ một chút sẽ bị ăn mòn đến c.hết.

"Cái này...hệ thống chủ sẽ tìm ra biện pháp."

“Có cách gì sao?”

"Sau này ngươi sẽ biết. Với lại, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đây có thể là cơ hội cho ngươi."

Cơ hội?!

Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

“Đắc tội rồi!” Một đạo linh phù từ bên ngoài bay tới, dính vào trên người Tuyết Miên, vì vậy linh lực của nàng ta bị kìm hãm!

Ta mở to hai mắt: “Thẩm trưởng lão?!”