Chương 11

Tuyết Miên này dù sao cũng là một nữ chính tâm cơ.

Nàng ta bỏ nguyên đan bỏ vào cháo rồi đút cho ta ăn. Cho nên khi hệ thống thông báo cho ta rằng giá trị mạng sống đã lên được 80%, ta hơi bị mông lung.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Ta kề ngư trường kiếm vào cổ nàng ta: “Đừng nghĩ rằng ngươi là muội muội của ta thì ta sẽ không dám g.iết ngươi!”

“Bịch” một tiếng!

Nàng ta quỳ gối và ngước mắt nhìn ta.

“Dù có bị tỷ gi.ết ch.ết, muội cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì kiếp này của muội đã nợ tỷ quá nhiều.”

“Vậy nên, ngươi cũng đến đây để tìm cái c.hết!” Lưỡi kiếm của ta cắt vào da thịt của nàng ta.

“Xin tỷ hãy nghe muội nói hết.”

Ta đặt thanh kiếm xuống, muốn nhìn xem nàng ta sắp diễn kịch gì?!

Tiếp theo, ta thấy Tuyết Miên lấy ra một cái túi thơm có hoa văn hình hắc long từ trong tay áo ra.

“Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ cái này không? Tỷ nói tỷ từng cứu một con hắc long ở ngoài thành Lâm An, muội nghĩ đây hẳn là tín vật hắn đưa cho tỷ. Muội vô tình thấy nó trong phủ đệ của chúng ta nhưng không biết nó là của tỷ. Lúc đó muội cảm thấy nó khá đẹp nên đeo nó bên người. Không ngờ rằng bởi vì nó mà ma tôn Mặc Lẫm lại nhận nhầm muội thành ân nhân cứu mạng của hắn.”

Nàng ta hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Năm đó ma tu xâm nhập thành Lâm An, huynh trưởng mang theo muội rút lui đến nơi an toàn. Nhưng khi ca ca biết được tỷ một mình canh giữ cổng thành suốt hai mươi ngày, cộng thêm bản thân tỷ đang bị thương nặng nên hắn dứt khoát quyết định quay lại cứu tỷ. Đúng lúc ấy muội lại bị Mặc Lẫm bắt đi, có lẽ huynh ấy từng bỏ rơi muội một lần rồi, cho nên lúc ấy mới bất đắc dĩ lựa chọn cứu muội.”

“Còn nữa, luồng ma tức mà Mặc Lẫm đánh vào người tỷ, là do muội không cẩn thận làm ra. Lúc ấy tỷ bị hung thú đả thương linh thức, muội sợ luồng ma tức đó là do hung thú để lại nên muốn kiểm tra, không ngờ rằng sư phụ lại nghi ngờ tỷ, dẫn đến sau này…sau này…”

Đáy mắt nàng ta đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào.

“Tất cả mọi chuyện đều là do muội gây nên! Tỷ tỷ, muội thật sự rất hối hận! Muội sẽ không biện hộ cho bản thân, muội sẽ đền bù gấp bội cho tỷ. Cho nên tỷ có thể đừng chết được không? Tỷ là người thân mà muội thương nhất trên thế gian này!"

"Đủ rồi!"

Đầu óc ta ong ong.

Nhưng ta vẫn nghe được ý trong lời nói của ta.

“Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng thực ra chỉ một ý thôi: Những bất hạnh của ta mặc dù tất cả đều do ngươi gây nên nhưng ngươi không phải cố ý chứ gì?”