Chương 10

Sau đó, hệ thống nói cho ta biết, cái tên điên Mặc Lẫm vì muốn phá vỡ kết giới của Tống Cửu Trạch nên đã cưỡng ép đột phá cấp độ Nguyên Anh, dẫn đến thiên lôi độ kiếp.

Chín mươi chín tia thiên lôi đánh vào kết giới ba ngày ba đêm.

Tuy nhiên, tác dụng cách âm của kết giới này quá tốt, làm ta không hề mảy may phát hiện chuyện này.

Nếu không ta đã chạy ào ra ngoài để bị sét đánh c.hết rồi.

Cuối cùng, Tống Cửu Trạch không thể chống cự được thiên lôi, kết giới bị phá vỡ, linh thức của hắn bị tổn hại nghiêm trọng.

Còn Mặc Lâm cũng bị linh lực phản phệ bởi vì cưỡng ép đột phá tu vi nên hắn cũng không hơn gì Tống Cửu Trạch.

Nghe nói, hai người bọn họ đã đại chiến mấy trăm hiệp bên ngoài thành Lâm An.

Quả thực như tái hiện lại “đại chiến giữa người và ma” đã diễn ra trước đó cách đây vài năm để tranh giành Tuyết Miên nhưng ta không được tận mắt chứng kiến.

Sau khi Tống Cửu Trạch rời khỏi, ta nhìn thấy một bóng người phá cửa xông vào.

Quần áo trắng tung bay, tiên phong đạo cốt.

Ánh mắt của hắn không còn vẻ thờ ơ lạnh lùng như xưa mà thay vào đó có chút khẩn thiết cầu xin.

Sở Vân đưa tay về phía ta: "Tống Trúc, sư phụ tới đón ngươi trở về."

Ta: “....”

Có ai có thể nói cho ta biết những người này rốt cuộc phát điên gì hay không?!

Lẽ nào thật sự là bởi vì ta mà tranh đấu thành như vậy?

Nhưng…làm sao điều đó có thể xảy ra?

Ta đứng đó, tiêu hóa những điều cực kỳ kỳ lạ đã xảy ra trong những ngày gần đây.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, ta càng thêm giật mình với một màn xảy ra trước mắt.

Sở Vân kêu lên một tiếng đau đớn, đồng tử của hắn ta mở to. Sau đó, hắn ngã xuống đất, máu tươi từ sau lưng hắn chậm rãi tuôn ra.

Có một bóng dáng mảnh khảnh đứng sau hắn.

Bàn tay trắng nõn của nàng ta vứt con dao nhuốm đầy máu đi, sau đó kéo ta đi.

"Tỷ tỷ, không cần quan tâm họ, đi theo muội."

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

Tiểu sư muội ôm ta vào lòng, đút cho ta từng miếng cháo một.

Tất nhiên là ta vẫn không có quên đại nghiệp đi tìm đường c.hết đâu.

Nhưng bây giờ ta đã mất đi kim đan, thân thể không khác gì người thường, thêm việc ta đã bị đói ba ngày ba đêm nên không hề có sức chống cự với thức ăn.

Đang vào mùa xuân, thành Lâm An tràn ngập cảnh sắc đào hồng liễu lục (*).

(*) Gốc là 桃红柳绿 / đào hồng liễu lục: thành ngữ chỉ cảnh sắc mùa xuân rất đẹp.

“Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ không? Khi còn bé chúng ta thường xuyên đi đạp thanh cùng với nhau.” Tuyết Miên vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ta có ký ức của nguyên chủ, nhưng nó không rõ ràng lắm.

“Lúc nhỏ sức khỏe của muội không tốt, tỷ vì sợ muội mệt mỏi nên thường xuyên cõng muội trên lưng, đi bộ suốt cả một ngày...”

"Khi đó, vóc dáng của tỷ thật ra cũng không cao hơn muội bao nhiêu."

Ta biết nguyên chủ rất thích muội muội này, nên những ký ức về Tuyết Miên luôn ấm áp và đẹp đẽ.

Cho nên sau khi xuyên qua, mặc dù Tuyết Miên luôn lạnh nhạt với tỷ tỷ là ta đây nhưng ta cũng không cảm thấy chán ghét nàng ta.

Những gì ta có thể nỗ lực, dù chủ động hay thụ động, ta cũng đã làm hết rồi. Coi như cũng xứng đáng với tình cảm nguyên chủ dành cho muội muội này.

Chỉ là ta vẫn không thể thân cận với nàng ta.

Vì vậy, khi nghe nàng ta nhắc đến những chuyện xưa cũ, ta thực sự không có cảm xúc gì cả.

Tôi “ừm” một tiếng rồi chậm rãi nuốt xuống ngụm cháo.

Ai ngờ, vành mắt của Tuyết Miên chợt đỏ.

"Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại muốn c.hết?!"

Ta: “...”

Các ngươi không thể để ta yên được hay sao vậy?!