Chương 46

Mục Thanh Dao há miệng, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói trở lại: "Chuyện này không thể do ta nói, nếu không nghe như ta đang chia rẽ quan hệ chị dâu em chồng của các ngươi, cho nên ngươi vẫn nên hỏi người khác đi."

Chiều hôm đó Cố Phù tìm cơ hội chặn đại ca Cố Trầm đang chuẩn bị ra ngoài, hỏi hắn rốt cuộc đại tẩu và Mục Thanh Dao có chuyện gì.

Cố Trầm không ngờ Cố Phù sẽ hỏi chuyện này, sợ người khác nghe thấy truyền ra lời đồn đại gì, liền kéo Cố Phù đến nơi không có người, nói đơn giản với nàng.

Thật ra tình hình cũng không phức tạp, chính là Mục Thanh Dao từ nhỏ đã ở nhà họ Cố, lại là biểu muội của Cố Trầm, Hác Bích Yên tất nhiên sẽ nghĩ nhiều, sau này nhà họ Hác sa sút, nhưng phụ thân của Mục Thanh Dao lại lập nhiều chiến công ở Tây Bắc, so sánh như vậy, Hác Bích Yên tất nhiên càng kiêng dè Mục Thanh Dao, sợ có ngày Cố Trầm sẽ bỏ mình, đổi lấy Mục Thanh Dao làm thê tử.

Về chuyện này Cố Trầm chỉ muốn kêu oan: "Ta coi Thanh Dao như muội muội ruột, sao có thể cưới nàng chứ."

Cố Phù không ngờ trong đó còn có hiểu lầm như vậy, lại hỏi: "Thanh Dao nói thế nào?"

Cố Trầm nhắc đến chuyện này, đau đầu vô cùng: "Thanh Dao biết nàng nghĩ như vậy, cố ý xa lánh quan hệ với ta, ngày thường gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không, nhưng càng như vậy, Bích Yên càng nghi ngờ, cảm thấy chúng ta chột dạ mới như vậy, Thanh Dao cũng tức giận, dứt khoát không còn kiêng dè nữa, trước kia thế nào, bây giờ vẫn thế."

Cố Phù lúc này mới biết, hóa ra không chỉ có mình nàng, bên phía đại ca cũng có chỗ khó xử.

Cố Trầm còn hỏi Cố Phù: "Thanh Dao có làm đồ nam trang cho muội không?"

Cố Phù gật đầu: "Có, sao vậy?"

Cố Trầm vỗ trán đi đi lại lại, cuối cùng quay lại trước mặt Cố Phù: "Sau khi Thanh Dao bị ngã xuống nước, Bích Yên đi thăm muội ấy, về nhà khăng khăng cho rằng ta và Thanh Dao có tư tình, nếu không sao trong phòng Thanh Dao lại có vải may quần áo nam tử, lúc đó ta đã thấy kỳ lạ, quần áo gì chứ, quả nhiên là may cho muội."

Cố Phù thấy không ổn, lặng lẽ lùi lại mấy bước: "Cái đó, ca, ta đột nhiên nhớ ra tổ mẫu tìm ta, ta qua đó trước."



Nói xong liền chạy mất.

Cố Trầm giận dữ quát: "Trở lại đây cho ta!!"

"Hẹn gặp lại!!" Cố Phù chạy mất dạng.

Nếu không chạy, đại ca nhất định sẽ mắng nàng một trận, nàng không muốn bị mắng.

Còn về phía đại tẩu, nàng sẽ đến giải thích ngay, nói rằng mình muốn mặc đồ nam trang, mới nhờ Mục Thanh Dao may cho mình một bộ.

Để tăng thêm độ tin cậy, Cố Phù còn cố ý mặc bộ đồ nam trang mà Mục Thanh Dao may cho mình đến đó, đại tẩu cũng tiếp đón nàng, kiên nhẫn nghe nàng trình bày.

Trước khi đi, đại tẩu còn nắm tay nàng, cảm ơn nàng đã đặc biệt đến một chuyến.

Cố Phù thấy đại tẩu cười nói ôn hòa, liền yên tâm.

—— Quá tốt rồi, đại tẩu còn chịu nghe lời người khác.

Cố Phù hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi viện của đại ca.

Nàng vừa bước ra khỏi cửa viện, đột nhiên nhớ ra mình chỉ nói chuyện quần áo, quên nói với đại tẩu rằng, phụ thân của Mục Thanh Dao chậm nhất là năm sau có thể trở về kinh, đến lúc đó cả nhà Mục Thanh Dao đoàn tụ, tự nhiên sẽ dọn khỏi nhà họ Cố, đại tẩu cũng không cần lo lắng gì nữa.

Nhưng khi nàng quay lại, lại nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ sứ bị đập xuống đất, tiếp theo là tiếng gào thét cố tình đè thấp của đại tẩu: "Bọn họ không biết xấu hổ! Còn bảo nhị muội đến lừa ta!! Nếu quần áo đó thật sự là may cho nhị muội, sao bây giờ mới đến giải thích! Chắc chắn là nghe xong lời ta nói, biết mình đã lộ tẩy, mới vội vàng may một bộ nam trang mới cho nhị muội, bọn họ coi ta là đồ ngốc sao!!"