Chương 42

Nói cách khác, Trường Ninh Hầu không ngại tìm một cô nương lớn tuổi hơn con trai út của mình, lại còn biết võ công làm con dâu, cũng có thể là người ta nhắm vào điều kiện như Cố Phù.

Lão phu nhân và Cố Khải Trinh thì thầm bàn bạc, còn định nhân lúc đi chúc tết, đi dò hỏi về nhân phẩm và tính cách của con trai út Trường Ninh Hầu.

Cố Phù tai thính mắt tinh, ngồi một bên nghe hết cuộc đối thoại giữa Cố Khải Trinh và tổ mẫu, nhưng nàng không nói gì, chỉ cùng Mục Thanh Dao uống trà ăn điểm tâm, tiện thể trêu chọc Cố Thi Thi thích tự chuốc lấy khổ.

Nói là thức trắng đêm đón năm mới, nhưng lão phu nhân tuổi đã cao, không thể thật sự cả đêm không ngủ, vì thế vừa qua giờ tý, Cố Khải Trinh và Cố Khải Dung đã cùng nhau đưa lão phu nhân về viện của bà nghỉ ngơi.

Người không thể thức đêm còn có Cố Tiểu Ngũ, cùng với vị đại tẩu sức khỏe không tốt của Cố Phù.

Cuối cùng, Dương di nương, Cố Thi Thi cùng Mục Thanh Dao và Cố Phù cũng bị Cố Khải Trinh gọi về nghỉ ngơi.

Cố Phù sau khi rời đi không quay về Phi Tước Các của mình, mà đến viện của Mục Thanh Dao.

Cố Phù còn gọi Lâm ma ma mang hết rượu của mình đến, uống một trận thỏa thích.

Mục Thanh Dao thay y phục ngủ ngồi trên giường đọc thoại bản, cũng không chủ động hỏi Cố Phù có chuyện gì, mãi đến khi Cố Phù uống hết rượu, vẫn chưa thỏa mãn muốn lẻn ra ngoài mua rượu uống, nàng ta mới lên tiếng, nói với Cố Phù rằng y phục nam tử mình làm cho Cố Phù đã để trong tủ quần áo.

Cố Phù cởi bỏ bộ váy áo xinh đẹp, tháo hết trâm cài trên đầu, buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa gọn gàng, thành thạo trèo tường ra khỏi phủ.

Nàng chạy trên mái nhà, vượt qua mấy hộ gia đình vẫn còn náo nhiệt, cuối cùng đến trước cửa hàng bán rượu.

Nàng trèo tường vào, phát hiện trong tiệm không có một bóng người.

Nhưng không có người, rượu vẫn còn, Cố Phù lấy rượu đi, lại đặt tiền mừng tuổi vừa nhận được lên giá để rượu lúc nãy.



Sau đó nàng lại nhảy lên mái hiên, chuẩn bị về nhà.

Có lẽ là do trước khi ra ngoài đã uống một vò rượu nhỏ, bị hơi men xông vào đầu, Cố Phù nhìn về phía tháp Kỳ Thiên xa xa, đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Lần trước không phòng bị, bị quốc sư ở trên cao đuổi chạy, lần này nàng chủ động tấn công trước, không chừng có thể đòi lại được món nợ lần trước.

Cố Phù nghĩ là làm, xách theo một vò rượu lớn chạy về phía tháp Kỳ Thiên.

Dưới chân tháp Kỳ Thiên canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả vào dịp tết cũng không thấy lơ là chút nào, nhưng Cố Phù lại giỏi nhất là ẩn núp, ngay cả doanh trại địch cũng từng vào, huống chi chỉ là một tòa tháp Kỳ Thiên này.

Vì vậy, nàng đã thành công lẻn vào mà không kinh động đến bất kỳ người canh gác nào.

Vì cẩn thận, cũng vì tiện lợi, Cố Phù không đi cầu thang, mà đạp lên mái hiên bên ngoài tòa tháp cao trèo lên.

Cuối cùng đến tầng thứ bảy của tháp Kỳ Thiên, Cố Phù vào trong rồi mới đặt vò rượu xuống, chợt nghe thấy tiếng tên bắn xé gió lao đến.

Cố Phù vừa né mũi tên vừa nhanh chóng lao về hướng mũi tên bay tới.

Tầng thứ bảy của tháp Kỳ Thiên đèn đuốc mờ tối, vì thế Cố Phù mới không phát hiện ra có một người đứng trong góc, hiện tại người đó tự để lộ vị trí của mình, Cố Phù đương nhiên sẽ không nương tay.

Cung Lạc Nhật đập mạnh xuống đất, Cố Phù từng là thống soái quân Bắc Cảnh, gần như không tốn chút sức lực nào đã chế ngự được quốc sư ở góc tường.

Nhìn thấy vị tiên nhân tóc bạc từng ở trên cao nhìn xuống, giờ đây đang ở trước mặt nàng, còn bị nàng giam cầm trong góc tối đến nỗi đèn nến cũng không chiếu tới, như con cừu non chờ bị gϊếŧ không thể nhúc nhích, trong lòng Cố Phù dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.