Chương 37

Cho nên đối mặt với suy nghĩ của quốc sư, hoàng đế chỉ thở dài một câu: “Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt…”

Hoàng đế không phải thánh nhân, những việc quốc sư có thể làm thì hắn cũng có thể làm, thậm chí có thể làm tuyệt tình hơn quốc sư, nhưng đồng thời hắn cũng giống người thường hơn quốc sư, không thể dễ dàng vứt bỏ tình cảm huyết thống như thế.

Quốc sư cũng hiểu, nếu hoàng đế thực sự là người bạc tình, thì người đầu tiên chết tuyệt đối không phải Anh Vương đã nhảy nhót nhiều năm mà vẫn chẳng nên thân, mà là hắn, người đã đổi họ nhưng vẫn mang dòng máu hoàng tộc, lại nắm giữ Bí Các.

Cho nên hắn cũng không miễn cưỡng hoàng đế: “Chỉ cần bệ hạ không hối hận, thần không có gì để nói.”

Thấy quốc sư nhượng bộ, hoàng đế lại bắt đầu được voi đòi tiên, hoàng đế một lần nữa giả vờ vô tình nhắc đến kỳ tuyển tú năm sau, còn điên cuồng ám chỉ quốc sư, muốn tìm cho quốc sư một thê tử biết nóng biết lạnh, tránh để quốc sư lại nửa đêm không ngủ, cầm Thiên Lý Mục đứng trên cao bắt thích khách chơi.

Vừa rồi quốc sư mới đến đã nói với hắn, người đứng trên nóc Anh Vương phủ hôm đó chính là Cố Phù, may mà Cố Phù không bị thương, nếu không sẽ là một thảm kịch chú cháu tương tàn.

Đáng tiếc quốc sư không hề cảm kích: “Nếu bệ hạ mong đợi, có thể thương lượng với hoàng hậu nương nương, dời kỳ tuyển tú vào cuối mùa hè năm sau lên đầu xuân, nương nương vốn độ lượng, hẳn cũng sẽ không để bụng.”

Hoàng đế giật mình: “Trẫm không… Trẫm không có… Ngươi đừng nói bậy!”



Minh Châu từng làm cho Cố Phù một chiếc gối sưởi, bên ngoài là gấm thêu hình mây trôi hạc bay, bên trong là một lớp lông tơ trắng muốt, nhét hai tay vào rất ấm áp.

Cố Phù canh giữ trong phòng Mục Thanh Dao vào ban đêm, Minh Châu sợ nàng lạnh, nên đã đặc biệt mang chiếc gối sưởi này đến.

Cố Phù không thích dùng, nhưng lại rất thích xoa nắn lớp lông tơ bên trong lò sưởi.



Đang xoa nắn, bất chợt nha hoàn trong viện Mục Thanh Dao đi vào, tay còn nắm một con chim bồ câu mập mạp bị gió lạnh làm cho héo quắt: “Nhị cô nương, đây là con chim bồ câu mà cô nương nuôi dạo trước, không biết lúc nào chạy ra ngoài, trở về thì thành ra thế này, cô nương bảo phải làm sao đây.”

Nha hoàn không biết lai lịch của chim bồ câu, tưởng là Mục Thanh Dao nhất thời hứng lên nuôi, thấy chim bồ câu thành ra như vậy thì hoảng hốt lắm, bèn mời Cố Phù định đoạt.

Cố Phù: “…”

Sao lại trở về rồi???

Nha hoàn: “Nhị cô nương?”

Cố Phù đối diện với đôi mắt như hạt đỗ đen của nó, im lặng một lát mới nói: “Đặt ở đây đi, sưởi ấm một chút có lẽ sẽ ổn.”

Nha hoàn đáp lời, rồi đi lấy một cái giỏ nhỏ đựng kim chỉ thường ngày, lấy hết kim chỉ vải vóc trong đó ra, lót vài mảnh vải vụn không dùng đến, lại cắt một miếng vải lớn từ bộ quần áo cũ không mặc được nữa, lót lên trên, làm thành một ổ chim bồ câu đơn giản.

Cố Phù chú ý thấy nha hoàn lấy ra từ trong giỏ một mảnh vải màu xanh đen, thấy không giống vải dùng để may quần áo hoặc túi thơm của nữ tử, bèn hỏi một câu.

Nha hoàn nói với Cố Phù: “Đây là vải thừa lại sau khi cô nương nhà chúng ta may quần áo cho Nhị cô nương.”

Cố Phù ngạc nhiên: “Cho ta?”

Nha hoàn cười khúc khích: “Đúng vậy, còn là trang phục nam tử nữa, hẳn là muốn luyện tay nghề, học cách may quần áo nam tử, lại không tiện để người khác nhìn thấy có hiểu lầm, cho nên mới may theo số đo của nhị cô nương, như vậy dù có bị người khác nhìn thấy cũng dễ giải thích.”

Nha hoàn tự mình tìm cho Mục Thanh Dao một lý do thích hợp, giúp Cố Phù tiết kiệm không ít chuyện.