Chương 3

Tiếp đó, Cố Phù quay người, nhìn về phía thanh niên đang đứng bên cạnh Cố Khải Trinh.

Thanh niên kia dung mạo tuấn tú, có vài phần giống Cố Phù, là huynh trưởng cùng mẹ với nàng, tên cũng đối xứng với Cố Phù, gọi là Cố Trầm.

"Đại ca."

Cố Trầm há miệng, tựa như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ đáp lại một câu: "Nhị muội."

Trên đường trở về, Cố Phù nghe nói đại ca của mình đã cưới vợ, không khỏi thấy kỳ lạ: "Đại tẩu đâu? Sao không thấy?"

Cố Trầm mất tập trung: "Đại tẩu của muội bị bệnh, đợi khi khỏi bệnh ta sẽ dẫn muội đi gặp nàng."

Cố Phù giả vờ không nhận ra sự khác thường của Cố Trầm, quay sang Dương di nương, cũng như thiếu nữ tuổi xuân thì bên cạnh Dương di nương là Cố Thi Thi.

"Di nương, tứ muội."

Dương di nương vừa bị lão phu nhân làm mất mặt, cười với Cố Phù có phần miễn cưỡng, Cố Thi Thi do Dương di nương sinh ra thì không nhẫn nhịn được như mẫu thân, nàng ta nhận ra tổ mẫu cố tình làm mất mặt mẫu thân mình, thế mà lại trực tiếp thể hiện sự không vui lên mặt, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể khô khan gọi Cố Phù một tiếng: "Nhị tỷ."

Gia tộc họ Cố có hai phòng, đại phòng có một nam hai nữ, nhị phòng có một nam một nữ, nhân khẩu rất đơn giản.

Nhưng bên cạnh Cố Thi Thi còn có một cô nương nữa, Cố Phù nhìn thấy nàng ta, nụ cười rạng rỡ hơn vài phần: "Thanh Dao muội muội."



Mục Thanh Dao là biểu muội của Cố Phù, tuy ở nhờ nhà họ Cố nhiều năm, nhưng không hề thấy chút nhu nhược nào của kẻ ở nhờ, một nụ cười một cái nhíu mày đều là phong thái của tiểu thư khuê các: "Phù tỷ tỷ."

Mấy đứa con cháu đã chào hỏi nhau xong, cả nhà lại nói chuyện một lúc, lão phu nhân lo lắng cho vết thương trên người Cố Phù, cố tình tỏ ra vẻ mệt mỏi, mọi người nhanh chóng tản đi.

Hiện tại, người nắm giữ mọi việc trong nhà là nhị phu nhân Lý thị, Lý thị sợ Cố Phù đi xa nhà quá lâu không nhớ đường, nên chuẩn bị đích thân đưa Cố Phù về viện của nàng trước đây, tiện thể chọn cho Cố Phù vài nha hoàn mới.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa viện của lão phu nhân, Cố Khải Trinh đã đưa Cố Phù đi mất, không lâu sau, Lý thị nghe nói Cố Phù bị cha ruột phạt quỳ ở từ đường.

"Đây là vì sao?" Lý thị không hiểu gì cả, không biết Cố Phù vừa mới về nhà đã làm sai chuyện gì mà bị phạt quỳ.

Ma ma báo tin cũng mơ hồ, Lý thị đành đi tìm trượng phu mình là Cố Khải Dung, nhưng Cố Khải Dung từ nhỏ đã nghe lời huynh trưởng, tuy không hiểu nhưng vẫn dặn dò Lý thị: "Huynh trưởng làm vậy ắt có lý do của huynh ấy, nàng đừng quan tâm."

Bên kia, Cố Phù quỳ trước bài vị của tổ tiên nhà họ Cố, cởi bỏ vẻ ngoan ngoãn, lưng thẳng tắp, như một thanh kiếm sắc bén, ẩn ẩn lộ ra một khí thế mà những tiểu thư khuê các bình thường không có.

Cố Khải Trinh đứng bên cạnh, mắng nàng không thương tiếc——

"Ta phải nói gì với con đây! Hả? Con dám một mình ở Bắc Cảnh năm năm! Thư tiến cử đi tòng quân ở Bắc Cảnh là lừa bệ hạ mà có, con ăn gan hùm mật gấu à, con tưởng con cứu giá là có thể làm bừa sao!?"

"Ta viết thư gọi con về mà con còn không nghe, nếu không phải bệ hạ có chỉ dụ, chẳng lẽ con muốn vứt bỏ thân phận nữ nhi, làm võ phu cả đời sao!?"

Cuối cùng, cơn thịnh nộ đã kìm nén suốt năm năm của Cố Khải Trinh cũng bùng nổ, phong thái nho nhã thường ngày đều bị vứt cho chó ăn, ông chỉ tay vào Cố Phù, nghiến răng nói: "Ta nói cho con biết, ta không quan tâm những năm qua con đã làm gì, đã trở về thì con chỉ là nữ nhi nhà họ Cố, ngày thường phải ở nhà cho ta, đọc nhiều nữ huấn nữ giới, không được ra ngoài gây chuyện thị phi!"