Đình nằm giữa hồ, mùa hè có thể ngắm hồ sen và lá sen, mùa đông tuy không ngắm được cảnh đẹp, thậm chí còn hơi lạnh, nhưng chỉ cần buông rèm trúc xuống là có thể che gió chắn tuyết, tạo thành một căn phòng nhỏ.
Lò sưởi trong đình còn có thể dùng để nấu trà hâm rượu, có một phong cảnh riêng.
Cố Phù đến phủ Lâm An Bá, lúc xuống xe đã nhận ra sự khác thường xung quanh, nàng bắt đầu nghi ngờ lớp trang điểm trên mặt mình có lẽ không phải rất đáng sợ, nếu không thì vì sao mấy vị cô nương công tử thấy nàng, đều không tự chủ được mà im lặng, nhìn chằm chằm mặt nàng chứ?
Nhưng may là Cố Phù đã sớm rèn luyện được một thân mình đồng da sắt, đừng nói đến việc bị người khác nhìn chằm chằm, dù có mười mấy tráng hán thả chim đi dạo trước mặt nàng, nàng cũng có thể mặt không đổi sắc.
Nhưng nàng vẫn tò mò, khuôn mặt mình rốt cuộc đã được vẽ thành dáng vẻ gì.
Biết vậy trước khi ra khỏi cửa nàng nhất định sẽ soi gương thêm một lần.
Cố Phù nghiêng đầu nhìn về phía thủ phạm Lâm ma ma, chỉ thấy Lâm ma ma cười tươi, trong mắt còn có chút đắc ý...
... Đắc ý?
Cố Phù lại nhìn về phía Mục Thanh Dao, Mục Thanh Dao cũng cười, nhưng nụ cười đó trông dịu dàng và hoàn hảo, là nụ cười mà nàng ta thường dùng để lừa người.
Được rồi, cứ như vậy đi, Cố Phù bình tĩnh đi theo người hầu của Bá phủ đến Tịnh Đế Liên Đình.
Bên nữ đình đã có không ít người đến, phần lớn là thành viên thi xã của Mục Thanh Dao, còn có một số người không liên quan đến thi xã, là mấy tỷ muội thân thiết với Đường ngũ cô nương.
Bọn họ đối với Cố Phù mới hồi kinh không lâu, lần đầu tiên xuất hiện công khai trong một sự kiện chính thức, tỏ ra nhiệt tình khác thường, Cố Phù lúc đầu cho rằng đây là công lao của Mục Thanh Dao, dù sao Mục Thanh Dao ở kinh nhiều năm, quan hệ vẫn có phần vững chắc, mọi người nể mặt nàngta cũng không có gì lạ.
Sau đó Cố Phù mới phát hiện, trong đó có lẽ còn có sự giúp sức của Lâm ma ma.
Bởi vì những cô nương kia luôn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, cuối cùng có một cô nương không nhịn được, hỏi nàng: "Cố nhị cô nương, lớp trang điểm này của ngươi có tên không?"
Cố Phù đành phải nhìn sang Lâm ma ma bên cạnh, hỏi nàng ta: "Có tên không?"
Nói ra cũng lạ, bên cạnh những cô nương khác đều đi theo những nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ có Cố Phù, bên cạnh lại đi theo Lâm ma ma ăn mặc như một phụ nhân, nhưng vì Lâm ma ma trông còn trẻ, nên nhìn cũng không quá nổi bật.
Lâm ma ma rũ mắt nói: "Thưa cô nương, lớp trang điểm này tên là "Tùy Trang"."
Cô nương kai hỏi xong thì vỗ tay cười nói: "Tuyệt! Tuyệt!"
Một cô nương khác cũng phụ họa theo: "Lớp trang điểm này vụn vặt mà không lộn xộn, gọi là Tùy Trang, quả thực là tuyệt."
Có người hứng thơ, lập tức làm nửa bài thơ, nhưng lại không thể nào làm tiếp nửa bài sau, khiến cho những người bên nữ đình đều trầm tư suy nghĩ.
Nửa bài thơ đó truyền đến nam đình bên cạnh, bọn họ còn chưa biết có chuyện gì, đã có người tùy tiện tiếp lời, còn có người mù quáng khen hay, khiến cho mấy cô nương bên nữ đình vô cùng không vui.
Ngay cả "tùy trang" trong bài thơ ám chỉ cái gì cũng không biết, lại tùy tiện tiếp những câu từ không đâu vào đâu, đúng là vô vị!
Nhưng những cô nương đều giữ kẽ, không dám phản bác, vì thế không ai phát hiện ra sự không vui bên nữ đình.
Đường ngũ cô nương thấy hai đình xảy ra mâu thuẫn, bên nam đình còn không hề hay biết, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Ngay lúc này, có một cô nương nhỏ tuổi cố ý kéo Cố Phù đến chỗ ngồi gần nam đình.