Chương 17

Cố Phù tháo một quả cầu sáp nhỏ từ trên móng vuốt của con chim mập ú, cất đi chờ lát nữa xem, nếu bây giờ bóp nát, làm cho giường của Mục Thanh Dao toàn là vụn cầu sáp, Mục Thanh Dao có thể nửa tháng không thèm để ý đến nàng.

"Tỉnh rồi à?" Mục Thanh Dao đẩy cửa vào, vòng qua rèm châu thấy Cố Phù đang trợn mắt nhìn con chim mập ú đang ngồi trên ngực nàng, nghi hoặc hỏi: "Đây là gì thế?"

Cố Phù: "Chim đưa tin, không biết vì sao đưa thư xong lại không chịu đi."

Cố Phù muốn đuổi con chim mập ú đi, ai ngờ con chim mập ú này vẫn không nhúc nhích, có vẻ như muốn làm tổ trên ngực nàng, đừng nói là nó béo quá đến nỗi không bay được nha.

"Nuôi tạm đi, trời lạnh thế này đừng để nó chết cóng ngoài kia." Nói xong, Mục Thanh Dao dùng hai tay ôm lấy con chim mập ú, con chim mập ú cũng không vùng vẫy lung tung, cũng coi như ngoan ngoãn.

Sắp xếp ổn thỏa cho con chim mập ú, Mục Thanh Dao thúc giục Cố Phù: "Dậy đi tắm rửa."

Đêm qua Cố Phù mặc quần áo của người khác chạy lung tung bên ngoài, về lại cũng không tắm rửa, không phải nàng lười, mà là nàng đã cởi hết quần áo, nhưng Mục Thanh Dao lại đột nhiên bảo nàng ngày mai hãy tắm.

Cố Phù cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì Mục Thanh Dao là một người cực kỳ thích sạch sẽ, hôm qua nàng không tắm đã ngủ trên giường của Mục Thanh Dao, lát nữa Mục Thanh Dao chắc chắn sẽ thay hết cả chăn gối.

Quả nhiên, khi Cố Phù tắm rửa sau bình phong, mấy nha hoàn đi vào, dọn hết đồ trên giường của Mục Thanh Dao, lau sạch khung giường rồi thay sang chăn gối sạch.

Mấy nha hoàn kia là người mới đến trong năm năm gần đây, lúc thay chăn gối đều nhẹ tay nhẹ chân, không dám nói nhiều, chỉ sợ Cố Phù phát hiện ra bọn họ thay chăn gối mà nàng đã nằm, dù sao thì hành động này nhìn thế nào cũng giống như đang chê bai Cố Phù.



Nhưng Cố Phù đã quen rồi, hồi nhỏ nàng trèo cây lấy trứng chim tặng Mục Thanh Dao, Mục Thanh Dao nhận xong mới phát hiện trên trứng chim có phân chim, đi rửa tay mấy lần, còn dùng tay chà lên tường, chà đến mức da tay bị tróc, cuối cùng rất nghiêm túc hỏi Cố Phù, nếu cắt thịt trên tay đi thì có thể mọc lại được không.

Như vậy có thể thấy "yêu sạch sẽ" của Mục Thanh Dao có hơi khác người thường, nhưng may là sau khi lớn lên, mức độ yêu sạch sẽ của nàng ta không còn nghiêm trọng như hồi nhỏ, mức độ khoan dung với Cố Phù cũng cao hơn nhiều so với người khác.

Mục Thanh Dao lấy quần áo sạch đến thay cho Cố Phù, Cố Phù ngâm mình trong nước nóng hỏi nàng ta: "Hôm qua sao không cho ta tắm rửa? Bây giờ còn phải thay chăn gối, thật là phiền phức."

Mục Thanh Dao đặt quần áo lên giá bên cạnh, không nói gì.

Hôm qua Cố Phù cởϊ qυầи áo, nàng ta thấy trên người Cố Phù có rất nhiều vết sẹo, có vết sẹo chỉ để lại vết thâm, có vết sẹo không chỉ để lại vết thâm mà còn để lại những chỗ lồi lõm không bằng phẳng, còn có những vết sẹo trông như mới bong vảy máu, có màu hồng tươi, trông rất đáng sợ.

Thấy những vết sẹo này, Mục Thanh Dao đột nhiên cảm thấy Cố Phù không tắm cũng không sao, không muốn để nàng phải vất vả nữa.

Mục Thanh Dao không chịu nói rõ quá trình suy nghĩ của mình, Cố Phù cũng không hỏi nữa, nàng dùng xà phòng chà xát với nước để gội đầu, tạo thành bọt mịn.

Gội đầu được một lúc, nàng đột nhiên hỏi: "Tháp Kỳ Thiên là nơi ở của quốc sư sao?"

Cố Phù sợ mình nhớ nhầm, hoặc trong năm năm qua tháp Kỳ Thiên đã đổi chủ, nên mới hỏi như vậy.

Mục Thanh Dao bảo các nha hoàn bên ngoài bình phong lui ra ngoài, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thích khách đột nhập vào Anh Vương phủ đêm qua là ngươi?"