Cố Phù: Ồ hố.
Nhưng sự việc lại không phát triển theo hướng Cố Phù mong đợi.
Tạ Tử Sầm trong phòng buông bút, nghiêng đầu nhìn nha hoàn một cái, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."
Nha hoàn bị thái độ của Tạ Tử Sầm làm cho sợ hãi, rụt tay lại, rất là tủi thân.
Không đợi nha hoàn làm nũng cầu xin, Tạ Tử Sầm đã lớn tiếng gọi người hầu bên ngoài vào, bịt miệng nha hoàn muốn cầu xin tha thứ rồi lôi ra ngoài.
Cố Phù không khỏi phiền não: Một nam tử trong sạch như vậy, mình nên khuyên hắn rút lui thế nào đây?
Đang nghĩ, Tạ Tử Sầm cầm bức họa mới vẽ xong trên bàn lên, không biết là đang ngắm nghía hay là đợi mực khô, xem rất lâu mới cuộn bức họa lại, đặt vào bình đựng tranh bằng sứ trắng bên cạnh bàn.
Lúc Tạ Tử Sầm cuộn bức họa, Cố Phù mơ hồ nhìn thấy nội dung bên trên, trong lòng mừng thầm - trên bức họa không phải vẽ phong cảnh cỏ cây gì cả, mà là một nữ tử.
E là người trong lòng hắn.
Tạ Tử Sầm cất bức họa xong thì đi ngủ, Cố Phù ngồi xổm ngoài cửa sổ đợi một lúc, xác định trong phòng không có động tĩnh gì mới lặng lẽ lẻn vào, định tìm bức họa Tạ Tử Sầm vừa vẽ trong bình đựng tranh, muốn xác định mình không nhìn nhầm.
Trong bình đựng tranh có khoảng bảy tám cuộn tranh, Cố Phù vốn tưởng mình phải tìm một lúc, kết quả mở bức đầu tiên ra chính là bức chân dung nữ tử kia.
Cố Phù vừa cảm thấy mình may mắn, vừa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bức họa vừa rồi có một mảng lớn màu xanh, nhưng nữ tử trên bức họa này lại mặc áo trắng, chẳng lẽ là nàng nhìn nhầm?
Không thể nào, Cố Phù nghĩ thầm, trước khi nàng trở thành tướng quân thì đã từng làm trinh sát, thị lực sao có thể kém như vậy được.
Cố Phù lại cầm một cuộn họa, mở ra xem, quả nhiên lại là nữ tử kia, khác là nữ tử trên bức họa này mặc một chiếc váy xanh nhạt, váy tung bay.
Cố Phù không ngại phiền phức, mở hết những bức còn lại ra, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng: Những bức họa này đều vẽ cùng một nữ tử, nếu đây không phải là người trong lòng Tạ Tử Sầm, thì ta chặt đầu cho hắn.
Cố Phù vui không chịu được, nàng đặt bức họa trở lại bình đựng tranh, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Không ngờ vui quá hóa buồn, trên đường về nhà nàng bị người ta phát hiện.
Cố Phù nghiêng đầu, một mũi tên vừa vυ"t qua bên má nàng, lông vũ ở đuôi mũi tên còn quấn đi mấy sợi tóc của nàng.
Mũi tên bắn trượt mang theo sợi tóc của nàng cắm mạnh xuống đất, vừa vặn bị võ hầu tuần tra đến đây nhìn thấy, một người trong đội võ hầu lập tức thổi sáo, tiếng sáo chói tai vang lên khắp trời, cực kỳ nhức óc.
Cố Phù nhổm dậy chạy, nhưng kẻ bắn tên kia lại kiên trì không bỏ cuộc, bất kể Cố Phù chạy đến đâu, hắn đều có thể bắn một mũi tên để lộ vị trí của Cố Phù, khiến cho võ hầu, phố sai và nha dịch bắt đầu cảnh giác, mấy mũi tên liên tiếp không ngừng đuổi theo Cố Phù, làm cho nàng không có lấy một chút thời gian để thở.
Ngay khi Cố Phù chạy đến ngõ Nhân An, mũi tên bắn tới lần nữa đã mất đi lực sát thương, bị cành cây cản lại, cuối cùng mắc kẹt trên cây.
Những đám mây trôi chậm trên bầu trời che khuất ánh trăng, tầm nhìn bỗng tối sầm lại, tạo cơ hội cho Cố Phù ẩn núp.
Cố Phù nhân cơ hội này trốn vào sân nhà người khác, vừa chửi rủa vừa nhớ lại bố cục đường sá của kinh thành, tìm ra tuyến đường có thể đánh lạc hướng quân truy đuổi và về nhà.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tuyệt đối không được quay trở lại phạm vi bắn tên của kẻ kia...