Trà Cúc Dưa Leo
Bạn học Cù 1 tuổi nằm mơ cũng không thể nghĩ được có một ngày hắn sẽ trở thành người mẹ dỗ con ngủ, hắn vừa đến gần đã nghe thấy nhóc nhỏ trên giường thì thào "Mẹ ơi", cái trán một tầng mồ hôi, môi trở nên trắng đi, Cù Mộ nương theo ánh đèn rút tờ giấy lau mồ hôi cho người ta, lúc tay bị bắt lấy hắn ngẩn người, sau đó đổi một cái tay khác tiếp tục lau.
"Đừng đi, mẹ đừng đi..." Tay đang nắm tay Cù Mộ kia run lên, sau đó có chút siết chặt, một hồi lâu Cù Mộ vẫn không thoát ra được, nhìn người nọ như bị bóng đè Cù Mộ vỗ vỗ đầu Đào Yêu, nhẹ nói: "Ngoan, mẹ không đi." Phỏng chừng bạn học Cù Mộ mười tám năm nay hôm nay là ngày kiên nhẫn nhất.
Người dần dần an ổn lại, nhưng bàn tay đang nắm lấy Cù Mộ gắt gao như cũ, Cù Mộ đành phải ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Đào Yêu, hắn có chút sững sờ, hắn cũng không phủ nhận Đào Yêu lớn lên thực sự đẹp, lấy lại tinh thần hừ nhẹ, "Mắt to, mũi nhỏ miệng nhỏ, lớn lên cũng ra gì đó chứ."
Sáng sớm hôm sau Đào Yêu thức dậy, cảm thấy trong tay có thứ gì đó, nheo mắt nhíu mày, nghiêng đầu liền thấy Cù Mộ ngủ ở mép giường, tay mình còn đang nắm tay hắn, Cù Mộ tựa hồ có chút cảm giác tỉnh lại, sửng sốt một chút, khàn giọng nói: "Nhóc định giữ vậy hoài sao?"
Đào Yêu buông tay ra, nghi hoặc nhìn thiếu niên ngồi dưới đất.
"Đừng nhìn tôi như vậy, không cần hỏi, hỏi chính là tôi mộng du." Cù Mộ đứng dậy thiếu chút nữa ngã xuống, hai chân tê rần, Đào Yêu đỡ hắn ngồi ở mép giường.
Không chờ Cù Mộ còn chưa kịp nói tiếp, đã nhìn thấy một chuyện không thể tin được, liền kêu lên: "Thằng nhóc này hay!"
Ngày hôm qua trời tối không nhìn kỹ, trong phòng của tên nhóc này có một bức tường đồ ăn vặt, cả bức tường đồ ăn vặt đều bị một tấm kính che lại "Nhóc nhóc nhóc...... Trâu bò!"
"Cậu muốn ăn sao?" Đào Yêu chỉ chỉ.
"Giữ cho riêng mình đi." Cù Mộ vừa nói vừa quét một lượt toàn bộ phòng một vòng, từ cửa ban công đi vào, có thể nhìn thấy bức tường đồ ăn vặt tường cùng giường, trên giường được bao phủ bởi cả một bức tường tủ sách, phía dưới làm bàn học, cạnh cửa còn có hai người gác cổng to lớn làm bằng tay, không dám nói xem có đẹp hay không, dù sao cũng khá lành lặn, hắn ngẩng đầu nhìn Đào Yêu liếc mắt một cái, xoay người mở ra cửa và rời đi theo Đào Yêu nói chính là Cù Mộ bay trở về đi.
"Bảo bảo, con tỉnh rồi à?" Thư Nhã gõ gõ cửa, đã gần đến giờ học mà vẫn chưa có ai ra.
"Con dậy mẹ ơi, con ra liền." Nhìn đồng hồ một lúc, Đào Yêu xuống giường rửa mặt, thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng.
"Cặp sách đâu?" Trước khi đi Thư Nhã kiểm tra một phen.
Đào Yêu gãi gãi mặt, nhấp môi nói: "Để quên ở trường, hôm qua không mang theo."
Thư Nhã kinh ngạc, đây là lần đầu tiên.
Đào Yêu: "Được rồi, được rồi mẹ, con phải đi rồi, gặp mẹ sau."
Nhìn thiếu niên đi xa Thư Nhã mới xoay người về phòng, đây xem như là một khởi đầu tốt, cô lấy túi và chìa khóa, thay giày và đi ra ngoài.
"Ding ding ding" tiếng chuông xe sau lưng vang lên, Đào Yêu tưởng cản đường nên đi vào lề đường, nhưng tiếng chuông dừng lại sau lưng, chiếc xe đạp lướt nhẹ dừng lại trước mặt cậu, thiếu niên trên xe đạp đứng ở dưới ánh mặt trời, trên mặt đẹp trai hiện lên một chút không kiên nhẫn, "Leo lên!"
Vẫn không có ghế sau.
Vẫn là bị kéo cổ áo chặn ngang bế lên.
"Xe của cậu......" Đào Yêu nhớ rằng chiếc xe đã bị ném bên bờ sông ngày hôm qua.
"Một chiếc khác, vốn muốn đổi lâu rồi." Cù Mộ cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực, chỉ thấy cậu ngoan ngoãn nắm tay lái, khóe miệng cong lên cười, một tia mùi sữa nhè nhẹ ùa vào hơi thở, hắn trầm giọng nói: "Giữ cho chặt." Nói xong, hắn tăng tốc.
Trà Cúc Dưa Leo