Trà Cúc Dưa Leo
Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp sáng ngời, sau phủ kín đại địa, liền chìm nổi đều không chỗ trốn tránh.
Con hẻm lộn xộn đối lập với bên ngoài, vô cùng tối tăm, còn kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết, nhìn đám thanh niên vô liêm sỉ nằm dưới đất đứng dậy, hắn cười lạnh một tiếng, giơ tay quệt đi khóe miệng. Vết máu, hai bàn tay đan vào nhau, cùng với âm thanh đầu lâu làm người ta dựng tóc gáy, hắn hung ác lôi kéo cổ áo tên tóc đỏ, "Lần sau nếu còn gây sự, đừng trách tao không nể tình."
Tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi thập phần không cam lòng, "Được rồi, Cù Mộ mày hay lắm, năm lhết lần này đến lần khác phá hỏng việc tốt của tao, tao TM* đời trước cướp nhà mày?"
*Đ* má
Cù Mộ ánh mắt lạnh lùng giơ tay đấm, tên côn đồ bịt lại cái mũi run, vết máu theo khe hở ngón tay nhỏ giọt, trộn lẫn với mặt đất bùn.
"Lần sau đừng như vậy." Cù Mộ lắc lắc tay lấy điện thoại di động ra bấm số, "Cưỡng đoạt không thành hẳn là có thể bị giam mấy năm đi, mày nói 110 được không?"
"Tào má mày thằng ngu, lão tử lần sau sẽ không bỏ qua mày." Một chúng lưu manh chạy trối chết, nhưng tóc đỏ cũng không quên quay đầu lại nói vài câu độc ác, thật con mẹ nó đúng là xui xẻo.
Sau khi đám người rời đi, một nữ sinh gầy gò mặc đồng phục đứng ở đầu ngõ, run giọng nói: "Cảm, cảm ơn."
Cù Mộ cau mày quét đất trên đồng phục, chỗ bả vai còn có vết máu, kiên định, trên mặt hắn tràn đầy lãnh đạm, khóe miệng đứt đoạn, trên mặt có chút bầm tím, hắn thản nhiên nói: "Không có việc gì."
"Cậu bị thương rồi, đến phòng y tế băng bó đi." Cô gái lo lắng nói.
Cù Mộ cau mày liếc cô một cái, phất tay đi thẳng qua cô đến trường học, cô gái do dự một chút vẫn đi theo.
Đào Yêu đứng bên kia đường, sáng nay cậu nói với Thư Nhã rằng cậu muốn đến trường một mình, dưới lời nói dịu dàng của cậu, cả hai đã đồng ý, từ nhà đến trường đi bộ chưa đầy 20 phút, nghe thấy tiếng khóc, cậu bước đi đi thẳng đến trường như không có chút tò mò nào, trong khóe mắt, cậu thoáng thấy một bóng dáng khá quen thuộc, ngón tay Đào Yêu hơi cuộn, thấy bên kia hai người vào trường học cậu mới nâng bước vào cửa.
Giờ nghỉ giải lao đang đến gần, một cô gái gọi Cù Mộ ra khỏi lớp, hầu như tất cả học sinh trong lớp đều nhìn ra ngoài cửa sổ, số lần hot boy của bọn họ bị kêu nhiều đến đếm không xuể, nhưng nhưng đây là người duy nhất có thể được gọi ra được, đây là muốn nở hoa rồi?
Trà Cúc Dưa Leo
Đào Yêu đảo mắt rồi cúi đầu, bàn tay cầm bút khẽ run rẩy rồi rơi xuống.
Cù Mộ mang theo một cái túi nhựa đi vào, trong tiếng reo hò của rất ít bạn học, "Cảm giác làm làm anh hùng cứu mỹ nhân sáng nay thế nào?"
"Lão đại lão đại đóa hoa nhỏ này của cậu có phải bạn học lớp kế bên không?"
"Ngao ~"
"Câm miệng, tụi bây nói nhiều quá!" Cù Mộ chỉ chỉ mấy bạn học kia, sau đó đem bao nilon mở ra lấy povidone bên trong ra, sau đó mượn gương bạn nữ đằng trước lấy tăm bông chỉ lau vết thương, không biết về nhà mẹ hắn sẽ càm ràm hắn như thế nào nữa đây.
Tan học tự học buổi tối, Đào Yêu vẫn là đi bộ trở về, lúc thu dọn cặp sách đi ngang qua Cù Mộ liền bị người nắm lấy tay áo, sau đó nhét vào trong tay một túi kẹo.
Đào Yêu kinh ngạc giơ tay, Cù Mộ không thèm nhìn hắn nói: "Còn cho nhóc đó."
Đào Yêu mím môi, một lát sau gật gật đầu, sau đó xé mở bao bì lấy một cái, đem dư lại đặt ở trên bàn Cù Mộ, "Cảm ơn."
Nhìn thiếu niên ra phòng học Cù Mộ "Chậc" một tiếng lấy điện thoại di động cất vào, ném phần kẹo còn lại cho Gaia, nhóc con này thật sự không cho chút mặt mũi nào.
Tay con trai mà sao mềm mại vậy.
Mắt thấy Cù Mộ chuẩn bị rời đi, Gaia nắm lấy tay của hắn, vội vàng nói: "Lão đại không phải nói đi quán net sao?"
"Không muốn đi nữa, mày về nhà sớm chút đi, nếu không vừa quay đầu lại cha mày liền đánh đầu mày đó." Cù Mộ rút về tay ra phòng học, đẩy xe đạp mới lắc lắc tay, hai tay này, khó mà so sánh.
Trà Cúc Dưa Leo