Trà Cúc Dưa Leo
Màn đêm tối tăm, đèn đường sáng lên, khác hẳn với ánh sáng rực rỡ trên đường, trên đường chỉ có một ngọn đèn đường đổ nát bên cạnh trường học, đã hư hỏng từ lâu lóe lên hai lần trước khi nó sáng lên.
"Diệp Bắc Sơ, mày lừa dối tao." Tiêu Để nghiến răng nghiến lợi, cú đá của Diệp Bắc Sơ khiến nội tạng của hắn đau đớn như bị đảo lộn.
"Mày câm cái miệng ngu xuẩn của mày đi, nói chuyện sẽ không sợ bị sứt răng cửa hả." Diệp Bắc Sơ nhíu mày, chặc lưỡi, "Tao thật muốn tát ngươi cái miệng chó của mày."
Tiêu Để chưa kịp nói gì thì nói, Diệp Bắc Sơ đã xoa xoa giày thể thao của mình cúi người lôi kéo cổ áo nắm lên, nhìn thấy giọt mồ hôi mỏng trên trán Tiêu Để "Đau hả?"
Đáy mắt Tiêu Để chợt lóe qua hung ác nham hiểm, hắn không biết chọc tới vị trước mặt này lúc nào, lại lần đầu tiên biết được con gái cũng có thể đánh bại một người chỉ bằng hai cú đấm, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, "Đau."
Diệp Bắc Sơ tán thưởng gật đầu, còn biết cúi đầu, nhưng...
Tiếng ù tai lại vang lên, Tiêu Để rêи ɾỉ một tiếng ngã xuống đất, cơn đau thấu xương truyền từ não đến xung quanh, từ đầu đến cuối đã không còn khả năng phản kháng
Nhìn Tiêu Để giống như bùn lầy ngất xỉu đi Diệp Bắc Sơ hung hăng nhíu mày, một thằng đàn ông sao lại có thể yếu đuối như vậy?!
Chửi thề một lúc, Diệp Bắc Sơ mới khom lưng đem áo trên người cùng quần lột xuống, sau đó lấy sợi dây nilon trong túi móc ra buổi sáng ra trước khi tới trường đã chuẩn bị để buộc chân cùng tay của Tiêu Để.
"A Di Đà Phật không có kim lỗ, A Di Đà Phật không có kim lỗ." " Nói xong, Diệp Bắc Sơ cũng không thèm nhìn cảnh tượng bắt mắt này, liền trèo tường đi vào trường học, vừa ngước lên liền bắt gặp một đôi mắt trêu cợt.
Diệp Bắc Sơ: "......" Đúng là khốn kiếp.
Lệ Ngang nhảy từ trên tường xuống một cách gọn gàng, chiêm ngưỡng thân hình trần trụi "xinh đẹp và quyến rũ" của Tiêu Để, sau đó cậu ta đưa mắt nhìn Diệp Bắc Sơ, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, cậu ta mở miệng nói hai chữ: 'Trâu bò."
"Thằng này chọc tới cậu à?" Lệ Ngang cà lơ phất phơ khoanh tay trước ngực đứng thẳng, từ khi Diệp Bắc Sơ bung nắm đấm đầu tiên thì cậu ta đã ở đó, sau khi xem toàn bộ quá trình, phải thốt lên rằng, thật thú vị!
"Lo việc của mình đi." Diệp Bắc Sơ liếc nhìn người đó rồi xoay người rời đi, không muốn trèo tường nữa.
"Buổi tối không học sao?" Lệ Ngang theo sát hỏi.
"Không."
"Vậy cậu đi đâu?"
"Cậu không cần quan tâm."
"Cậu......"
"Dây dưa không xong!" Diệp Bắc Sơ ngắt lời, thiếu kiên nhẫn nói: "Cậu không có việc gì để làm sao?"
Lệ Ngang trong lòng lộp bộp một tiếng, lúc này mới nhận ra mình vừa làm gì, cậu đang đặt câu hỏi thậm chí hành động của cậu đã liên quan đến quấy rối.
Trong lúc bàng hoàng, tiếng chuông vào học vang lên bên tai, giương mắt nhìn thấy Diệp Bắc Sơ đang đi xa, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy trói chặt bóng dáng cao gầy kia, cho đến khi người chuyển biến biến mất.
Cùng lúc đó, trước cửa quán bar Tôn Tước Cù Mộ cà lơ phất phơ đứng ở một bên, từ trong làn khói mù mịt ngước lên nhìn thấy đủ loại người đang bước vào cửa, phụ nữ quần áo gợi cảm rù quến khắp nơi, các nam nhân trên mặt tựa như đều có chứa mục đích.
Vị trí của Tôn Tước rất tuyệt vời, xung quanh là các trung tâm thương mại, giải trí, hơn nữa trước đây việc kinh doanh rất phát đạt, hiện tại cửa hàng đã được cải tạo và mở cửa trở lại, có rất nhiều khách hàng cũ tới đây.
Sau khi thổi ra làn khói trong miệng, Cù Mộ bực lấy điện thoại di động ra, đôi lông mày khép hờ mờ đi trong làn khói khuếch tán từ đầu ngón tay bốc lên, nghe trong tiếng nhắc nhở điện thoại đã đóng mày nhíu chặt, thằng nhóc này, lúc khai trương thì kéo hắn tới, còn di động của bản thân tắt máy?
Lệ Ngang tới nơi thì bị đá vào mông, loạng choạng vài bước mới lấy lại thăng bằng, liếc nhìn xem đó là ai, sau khi thấy rõ thì mặt đầy tươi cười, cười hắc hắc, "Anh Mộ ơi~"
Đối với quán bar nói quen thuộc lại rất xa lạ, Đào Yêu gặp qua không ít lần nhưng chân chính đi vào cũng chỉ có lúc này đây, Diệp Bắc Sơ mang theo Đào Yêu đi vào qua lối đi dành cho nhân viên ở cửa sau, cánh cửa vừa mở ra, mơ hồ có thể nghe được DJ đang đánh nhạc.
Trà Cúc Dưa Leo
"Tiểu Diệp, em đến vừa lúc, anh đang định liên lạc với em đây." Người đàn ông mặc vest, đi giày da, nhìn thấy khách, mặt sáng bừng lên, nhưng sau khi nhìn thấy trang phục của họ lại dừng lại, "Cái này..."
Bọn họ vẫn còn mặc đồng phục của trường.
"Quản lý Đường." Diệp Bắc Sơ lịch sự gật đầu, "Mới tan học, người và nhạc cụ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Đường Tĩnh không chút nghi ngờ về năng lực của Diệp Bắc Sơ, là một ca sĩ thường trú được khen ngợi cuồng nhiệt ở các quán bar lớn, chẳng qua không nghĩ tới tuổi nhỏ như vậy, nghe được người dò hỏi vội gật đầu, ""Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng quần áo của tôi chưa chuẩn bị trước."
Dứt lời quay đầu nhìn Đào Yêu, người đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, "Để vị bạn nhỏ này nghỉ ngơi tại chúng ta phòng nghỉ của chúng ta đi, Tiểu Diệp em trước tiên đi phòng nhạc cụ đi."
Đào Yêu: "......"
Diệp Bắc Sơ cười giải thích: "... Hôm nay hắn là ca sĩ chính, tôi sẽ đánh phối hợp."
Đường Tĩnh ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác bị sốc, nhìn người này cứ như là con nít vậy, anh do dự hỏi: "Là người lớn sao?"
"Yên tâm, thành niên."
Nhìn ra được Đường Tĩnh có khát vọng sống sót mãnh liệt.
Chẳng trách Đường Tĩnh do dự, Đào Yêu có vẻ ngoài mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo, hơi múp múp, lúc này ăn mặc đồng phục ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh người Diệp Bắc Sơ, nói quá lên chút thì Đường Tĩnh nhất thời nghĩ rằng đây chính là em trai đang là học sinh cấp hai của Diệp Bắc Sơ.
"Vậy là tốt rồi, đi theo tôi." Đường Tĩnh xoa xoa trán, dẫn hai người vào phòng nhạc cụ.
Sau khi đưa người tới cửa, Đường Tĩnh liền đi vội, mở cửa bước vào, đối diện có một nam sinh ngồi đối diện, đang đeo nửa tai nghe, hơi quay đầu lại khi nghe thấy tiếng cửa mở. Trên trán tóc rối bù, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, nhẹ nhàng xua tay.
Ánh mắt Diệp Bắc Sơ khẽ động, nhớ tới tay trống mà Đường Tĩnh đã tới trong lòng liền hiểu rõ.
"Cố Thủ." Cố Thủ đứng dậy, đeo tai nghe quanh cổ, nhìn Đào Yêu một cách chính xác và nói với giọng lạnh lùng: "Hôm nay tôi sẽ đệm nhạc cho cậu."
"Mình là Đào Yêu." Đào Yêu nhìn chăm chú đôi mắt đối phương, luôn cảm thấy người kia trông quen quen, nhưng không thể nhớ mình đã gặp anh ấy ở đâu.
Sau khi ba người giới thiệu với nhau xong, được mời lên sân khấu, Diệp Bắc Sơ xoa đầu Đào Yêu, nhỏ giọng nói: "Út cưng căng thẳng à?"
Đào Yêu lắc đầu, "Sẽ không, có cậu ở đây rồi."
"Đi thôi." Cố Thủ lạnh lùng cắt ngang: "Có gì mà lo lắng." Dứt lời xoay người ra cửa.
Cửa mở thì tiếng chói tai như đinh tai nhức óc bay vào, trong không khí nồng nặc mùi rượu và nicotin, các vách kính va vào nhau, những khối băng trong suốt bay lên hạ xuống hòa lẫn với rượu tràn ra bắn tung tóe.
Trong không khí đột nhiên im lặng, khiến không khí như đứng yên trong giây lát, sau đó khi tiếng nhạc vang lên, ánh sáng vốn dĩ không rõ ràng trong quán bar lại tối sầm lại, ánh sáng duy nhất hội tụ ở giữa sân khấu, bầu không khí trong nháy mắt tràn ngập.
Trong góc tối, Cù Mộ chán nản ngồi ở trên quầy nhìn nam nữ quằn quại trên sàn nhảy, ở lại đây cũng không cần hắn giúp đỡ, hắn muốn quay lại trêu chọc bạn ngồi cùng bàn nhỏ của mình, nhìn thấy cậu khó chịu, khuôn mặt lồi lõm cùng biểu cảm nhỏ nhẹ đang lẩm bẩm điều gì đó hắn.
Nghĩ vậy Cù Mộ nhếch môi, có chút suy nghĩ, lúc đứng dậy, liền xem đã qua tan học thời gian, lúc này về đến nhà, hẳn là có thể đuổi kịp đứa nhóc làm bài tập kia, trên đường còn có thể đi mua kẹo làm chút trò vui.
Vòng qua sân nhảy chuẩn bị rời đi, hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trước cây đàn piano trên sân khấu trong buổi biểu diễn trước ánh sáng, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.
Không chắc lắm, nhìn nhìn lại 👀.
"......"
Trà Cúc Dưa Leo