Chương 34: Nhà ngươi cho rằng nhà ngươi rất hài hước sao?

Trà Cúc Dưa Leo

Đào Yêu cảm thấy hai ngày nay Cù Mộ có gì đó không ổn, không, có gì đó rất không ổn!

Không hiểu sao, buổi sáng hắn lại yêu cầu cậu cùng nhau đi học, dẫn cậu đi ăn sáng, mua cho cậu đồ ăn ngon và còn ăn trưa cùng nhau, thỉnh thoảng nhìn cậu, khi cậu nhìn lại, người này không còn nhìn nữa, ngẫu nhiên đối diện một lần, trong mắt Cù Mộ đều có một ánh nhìn mà cậu không thể hiểu được.

Trong giờ học lại đối mặt nhau lần nữa Đào Yêu cau mày, cuối cùng cậu không nhịn được mà mượn gương của bạn nữ cùng lớp để nhìn mặt cậu.

Tối hôm qua Đào Uyên Thư Nhã về nhà không ra khỏi phòng ngủ, mà cậu sau giờ tan học lại đi thẳng về phòng ngủ, vết thương trên mặt cũng không phát hiện ra, sáng sớm cũng chỉ có Đào Uyên là người duy nhất ở phòng khách đọc báo, Cù Mộ lại ở cửa chờ cậu, chỉ vội vàng chào Đào Uyên liền ra cửa.

Trong chiếc gương nhỏ có thể nhìn thấy vết thương trên mặt đã không còn rõ ràng nữa, trên mặt cũng không còn gì khác, khi Cù Mộ nhìn lại lần nữa, Đào Yêu nhịn không được hỏi: "Mình là con khỉ sao?"

Cù Mộ lười biếng dựa vào tường, cầm cây bút trong tay chạm vào khuôn mặt hơi ửng đỏ của Đào Yêu, khóe môi nhếch lên, "Nói là mông khỉ thì sao?"

Đào Yêu: "......" Nhà ngươi cho rằng nhà ngươi rất hài hước sao?

Tiếng nước có ga được mở ra từ đâu đó trong phòng học, bong bóng tan đi theo tiếng chim hót, Cù Mộ một tay chống cằm, đôi bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng cầm gương nắp gập hồng nhạt, hình ảnh phản chiếu trong ống kính ra gương mặt sạch sẽ xinh đẹp.

Còn gì gây nghiện hơn những đồ uống có ga đá vào mùa hè chứ, không biết từ khi nào lại hóa thành đôi bàn tay vươn về phía hắn trong nắng sớm, đôi môi vô tình chạm vào và... kẹo sữa.

Dù ở đâu suốt cả ngày, Cù Mộ luôn có thể xuất hiện bên cạnh Đào Yêu, cho nên lúc cơm chiều khi không nhìn thấy Cù Mộ, Đào Yêu còn rất kinh ngạc.

Vừa ăn vừa suy nghĩ xem hai ngày nay mình có đắc tội với Cù Mộ hay không, có khi nào người này đang ẩn nấp bên cạnh cậu, chờ cơ hội báo thù không.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì đã sai rồi, rõ ràng là Cù Mộ có lõi với mình mà, bởi vì chính hắn nên cậu phải chịu đựng biết bao lần đau khổ như vậy, giọng nói trầm thấp thoáng qua trong đầu cậu chợt khiến Đào Yêu hận ra rằng đó là sự đền bù vì Cù Mộ cảm thấy rất có lỗi do đó nên mới xum xoe với cậu như vậy!

Trong lúc cậu đang suy nghĩ vẩn vơ, trong tầm mắt cậu hiện ra một đĩa cơm, đĩa được đặt trên bàn ăn, ngẩng đầu lên nhìn vào một đôi mắt đang vui đùa.

Thấy rõ người tới hai mắt Đào Yêu đột nhiên sáng lên, nhẹ nhàng gọi: "Bắc Bắc."

"Tôi ngồi xuống có phiền không?" Diệp Bắc Sơ nhướng mày ngồi xuống, bắt chéo đôi chân dài, bật nắp nước có ga vừa mới mua đặt lên tay Đào Yêu, hơi nâng cằm cô lên, "Còn lạnh."

"...... Cậu cũng đã ngồi luôn rồi." Đào Yêu ánh mắt rơi vào đĩa của đối phương, cậu ngạc nhiên hỏi: "Chỉ thế thôi sao?

Súp lơ xào và hai miếng cơm gạo lứt.

Diệp Bắc Sơ gật đầu đáp lại: "Đang cố gắng giảm cân."

Đang giảm cân......

Diệp Bắc Sơ cao hơn 1,7 mét một chút và có thân hình cao gầy, những bức ảnh thể hình đăng trên mạng xã hội có tập thể hình mặc áo choàng lộ tuyến nhân ngư, lớp cơ mỏng trên cánh tay khiến vô số người phải giảm cân, đồng bào cả hai giới đều kêu lên "Vợ".

Nếu cần giảm cân...

Đào Yêu nhìn đĩa cơm của mình, sau đó lặng lẽ sờ lên bụng mình, nơi có một vòng thịt trắng nõn mềm mại do tư thế ngồi của cậu chồng lên.

Hắn liếʍ môi, vặn lại nắp soda mà Diệp Bắc Sơ muốn ném xuống nước có ga cái nắp lại ninh trở về đặt ở một bên, mâm đồ ăn màu sắc tươi sáng một huân một tố nháy mắt đã không có bất luận cái gì hương vị.

"Phì." Đào Yêu vẻ mặt bình tĩnh cũng không thoát khỏi tầm mắt Diệp Bắc Sơ, cô cười lớn, lại mở lon soda, bất lực nói: "Bổn cung gần đây theo đuổi người ta nhất định phải bảo trì dáng người cho tốt, mà cậu lại không theo đuổi người nào, nên ngoan đi, ăn!"

Nói đến truy người, Đào Yêu mừng vì lúc đó cậu không nói nhiều, nếu không tình yêu của Bắc Bắc còn chưa bắt đầu đã bị hủy hoại trong tay cậu.

"Bắc Bắc." Đào Yêu nhẹ gọi, trong mắt hiện lên vẻ tò mò đặc trưng của người ăn dưa*, Thích một người là cảm giác như thế nào?"

*Ăn dưa= hóng chuyện

Diệp Bắc Sơ sửng sốt một chút, không ngờ Đào Yêu lại hỏi cô hỏi một câu như vậy, nhìn vẻ mặt bé cưng tò mò của Đào Yêu, Diệp Bắc Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: "Là kiểu chỉ nghĩ về người đó thôi..."

Đào Yêu gật đầu tán thành.

"Làm sao có thể đánh chết hắn mà không vi phạm pháp luật?" Diệp Bắc Sơ yên lặng bổ sung.

Đào Yêu sững sờ, thích người khác phải tàn nhẫn như vậy sao?

Âm thầm cầu nguyện cho bạn cùng lớp Lệ Ngang.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác Diệp Bắc Sơ không khỏi bật cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại của đối phương, "Lừa cậu thôi...... Mặt ngươi làm sao vậy? Sao lại ưng tấy lên thế này?"

Đào Yêu giơ tay sờ lên khuôn mặt hơi sưng lên, ánh mắt có chút lơ đãng, "Đêm qua ngủ bị muỗi đốt."

Diệp Bắc Sơ khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua trên mặt đối phương, độ cong bên môi khẽ nhếch, "Là tui tự mình đa tình rồi."

"Cái gì?" Đào Yêu không hiểu có ý gì.

"Cậu không coi tui là bạn, không cần phải nói ra sự thật." Diệp Bắc Sơ nheo mắt, bình tĩnh nói: "Đúng không?

"Không có!" Đào Yêu vội vàng phủ nhận: "Cậu là người bạn đầu tiên của mình ở thành phố này, tốt nhất!"

Không chỉ là thành phố này, mà còn là người bạn đầu tiên trong ký ức.

Sau khi cơm nước xong cùng Diệp Bắc Sơ tách ra được cho rằng cô sẽ đón cậu sau buổi tự học buổi tối, chủ quán bar mở cửa trở lại để sinh hoạt và buổi biểu diễn sắp tới.

"Sắp tới buổi tự học buổi tối, cậu không quay lại lớp à?" Đào Yêu nghi hoặc.

Diệp Bắc Sơ phất tay, "Tui đi vệ sinh, cậu về trước đi."

Nhìn thấy mọi người bước vào lớp Diệp Bắc Sơ quay lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Nghe thấy có người gọi mình vẻ mặt Tiêu Để ngây ngốc, nhìn thấy Diệp Bắc Sơ hung hăng thì nhíu mày, ngôi sao của lớp 3, người trai không ra trái gái không ra gái.

" Cậu đang tìm tôi à?" Tiêu Để khoanh tay liếc qua.

"Nói chuyện nhé? "Diệp Bắc Sơ nhếch lên khóe miệng mỉm cười hỏi Tiêu Để.

Nghe vậy đồng tử của Tiêu Để hơi co lại, sau đó trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, tuy nói Diệp Bắc Sơ không phải nam cũng không phải nữ, nhưng lớn lên rất mạnh mẽ, trước đây hắn đã từng hẹn hò với nữ sinh đều xinh đẹp và có thân hình mềm mại, nhưng chưa từng thử kiểu này bao giờ.

"Đi đâu nói?" Khi nói chuyện Tiêu Để nở một nụ cười ái muội: "Trực tiếp hơn một chút nhé? "

Diệp Bắc Sơ nhướng mày đồng ý.

Tiêu Để lúc này thực sự rất kinh ngạc, không nghĩ tới người này dưới khuôn mặt lạnh lùng lại có thể hung hãn như vậy, nói làm liền làm.

Nói làm liền làm, Diệp Bắc Sơ không chút do dự, sau khi trèo tường đi ra ngoài, Tiêu Để với vẻ mặt càng lúc càng dâʍ đãиɠ và động tác tay táo bạo.

Cô kiên quyết giơ tay lên, lắc lắc nắm tay đau nhức của mình cười lạnh, nhìn Tiêu Để đang bị cú đấm của mình đánh ngã, chế nhạo: "Chỉ như vậy thôi mà mày đi ức hϊếp người khác hả?"

Sau khi tiếng ù tai qua đi, Tiêu Để đưa tay lên xoa khóe miệng, màu đỏ chói trên tay cùng với mùi rỉ sét lan vào mũi, lạnh lùng quay đầu lại, ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Để. Hắn cố gắng đứng dậy nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị đá mạnh vào bụng, cơn đau dữ dội khiến hắn co rúm lại, trán toát mồ hôi.

"Đúng là rác rưởi, ngay cả con gái cũng đánh không lại." Diệp Bắc Sơ một chân đạp lên trên bụng Tiêu Để cúi người, nghiêng người tới, nhẹ nhướng mi, thái độ trịch thượng khiến người ta có cảm giác muốn đầu hàng.

"Diệp Bắc Sơ, con mẹ mày lừa tao."

Trà Cúc Dưa Leo