Chương 23: Ánh mắt nhu hòa làm phiền nhân tâm

Trà Cúc Dưa Leo

Cơn gió oi ả thổi qua, đem hai bên lối đi dựng lên cành liễu, ngay cả cành liễu cũng đang héo rũ lay động, gió thổi qua sân chơi tràn đầy sức sống, thổi tung áo học sinh, khiến học sinh mồ hôi nhễ nhại vừa gạt đi vừa phàn nàn không dứt, lao vào siêu thị nhỏ dùng điều hòa, rót nước đá.

Lệ Ngang sau khi dựa vào quầy bar gặm kem, dùng vai chạm chạm Đào Yêu, "Nhóc đáng yêu, không ngờ nhóc lại diễn xuất tốt như vậy."

Cách giờ học còn tận nửa tiếng, bởi vì sóng nhiệt đột kích Đào Yêu bị hai người kéo vào tới siêu thị nhỏ, lúc này ngoan ngoãn ngồi trước quầy bar, gặm một cây kem que, ngẩng đầu thất thần, diễn cái gì chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của người ta, Lệ Ngang quay lại đến sát gần Đào Yêu, "Còn diễn nữa, chẳng lẽ tui còn không biết quan hệ của cậu với Cù Mộ là gì sao, tân hoan gì đó chỉ là đùa với cậu một chút thôi."

Đùa?

Suy nghĩ một hồi, Đào Yêu mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một câu nói đùa, sự thấp thỏm dọc đường đi theo sẽ phải bị chính chủ giáo huấn nháy mắt hóa thành hư ảo, vẻ mặt vốn dĩ căng thẳng cũng hòa hoãn trở lại, ánh mắt mềm ấm, nhỏ giọng nói: "Mình cùng Cù Mộ là ngồi cùng bàn."

Như nghĩ tới cái gì, hoảng sợ nói: "Mình không quấy rầy các cậu giao lưu cảm tình đâu, nếu cần thì sau khi tan học mình có thể đi ra ngoài ngốc."

Lệ Ngang luôn cảm thấy lời nói có gì đó không đúng, cậu cau mày suy nghĩ một chút, nhất thời như được khai sáng, nhất thời cảm thấy thằng nhóc này thật biết điều, biết tình cảm anh em của bọn họ rất tốt mà nguyện ý đi ra ngoài chờ.

Ánh mắt của người anh em cậu ta rất là tốt, quả nhiên không nhìn lầm người!

"Các người làm gì vậy?"

Cù Mộ vừa chen ra khỏi đám người, còn có một hàng dài xếp hàng mua thứ gì đó, hắn không ngừng chú ý bên này, Đào Yêu lúc đầu còn có chút khẩn trương, không biết có phải Lệ Ngang cùng người ta nói cái gì hay không, đứa nhỏ quay đầu lại sắc mặt thay đổi, ánh mắt kia làm phiền nhân tâm.

"Các bạn cùng lớp giao lưu hữu nghị." Lệ Ngang đem kem que chia thành hai nửa, thừa dịp còn lạnh đem thanh gỗ nhỏ đè ở trên cổ Cù Mộ, tránh thoát người sau đá tới chân, cười nói, "Ta đi trước, quang nhi gửi tin tức tìm ta đâu."

Cù Mộ cau mày lau cổ, nhìn người đó rời khỏi siêu thị nhỏ, sau đó chuyển sự chú ý sang Đào Yêu người đang ngồi ngoan ngoãn ăn kem que.

"Hai người đang nói cái gì vậy?" Vừa nói vừa nhấc chân ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Đào Yêu ngậm một que kem trong miệng, miệng ngậm kem, chốc lát lấy kem ra, đôi môi sáng sủa bị đầu lưỡi mềm mại hồng nhuận liếʍ láp, nghe vậy vội vàng nói: "Nói chúng ta ngồi cũng một bàn."

Tuy rằng siêu thị mở máy điều hòa đã được bật, nhưng đá tan cực nhanh, những giọt nước tan chảy từ que gỗ chảy xuống đầu ngón tay, Đào Yêu đã đổi tay và cầm ngược que kem nhưng không làm nên chuyện gì, trong lòng hoảng sợ chỉ có thể thè cái lưỡi hồng nhuận liếʍ láp.

Một ngày khô nóng, không khí trở nên tĩnh lặng sau hành động của Đào Yêu, mặt trời đang vô tình nuốt chửng người và vật trong phòng qua ô cửa sổ trước quầy bar, Cù Mộ nheo mắt lại dưới ánh mặt trời nóng bức, lon Coca trong tay ngưng tụ những giọt nước trên thành ngoài, từ từ chảy xuống lon, làm ướt cả lòng bàn tay.

Hắn hơi quay đầu lại, nghe thấy tiếng bọt khí carbon dioxide khuấy động và không ngừng nghỉ trong lon.

Kem trên tay đột nhiên bị cướp đi, kem còn lại trên cây gậy vì "bốp" một tiếng rơi xuống đất, tan thành nước và trôi đi gần như ngay lập tức.

Nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất, Đào Yêu đứng chắp tay, thần sắc bình tĩnh, trong đôi mắt đen lạnh lùng không gợn sóng, hỏi đứng ở trước người thiếu niên nhíu chặt mày, "Cậu làm gì vậy?"

Nghe vậy Cù Mộ giật mình, áp xuống đáy lòng táo loạn, đúng vậy, hắn làm gì đâu.

Khi Cù Mộ không cười, hắn có khả năng lừa người khác, với chiều cao gần 1,9 mét, hắn trông kiên quyết và nghiêm nghị, khi chiến đấu, sự sắc bén và tàn nhẫn trong ánh mắt của hắn thường là vũ khí quan trọng để đánh bại tâm lý của đối thủ.

Hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng che đậy tâm tư không đứng đắn, không ngờ ánh mắt đắc ý lần này lại không khiến người trước mặt nao núng, ngược lại là vẻ mặt chờ đợi lời giải thích hợp tình hợp lý từ hắn, càng phá hoại hơn chính là, hắn chột dạ.

Rõ ràng chính là, làm sao có người ăn kem que đến dâʍ đãиɠ như vậy, bạn học Cù Mộ cảm thấy mình không sai.

"Vừa mới...... một con bọ nhỏ bay vào que kem của nhóc." Cù Mộ không nhìn người nữa, ném que gỗ vào thùng rác, dùng khăn giấy lau nước đường trên sàn.

"Được, đi thôi, đến giờ học rồi." Nói xong, hắn liếc Đào Yêu một cái, xoay người đi.

Nhìn bóng lưng cao lớn kiên nghị của thiếu niên, trong mắt Đào Yêu hiện lên một tia khó hiểu, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể từ bỏ đi về phía phòng học.

Sau khi nhận được tin nhắn của Gaia, Lệ Ngang quay trở lại lớp học, tin nhắn nói rằng có người đang tìm cậu,nhưng khi cậu đến lớp thì thấy Gaia đang ngồi ở chỗ của cậu đọc truyện tranh.

Gaia bị tát vào đầu tức giận ngẩng đầu, thấy người tới lửa giận đã tiêu tán mà đứng lên, không đợi Lệ Ngang còn chưa kịp nói chuyện, liền mơ hồ cười nói: "Mày đoán xem —— là ai đưa?"

Nhắc tới "Đưa" tự trong óc Lệ Ngang nháy mắt hiện lên khuôn mặt thoạt nhìn hơi mang xâm lược tính kia, nhất thời mày nhăn lại, lại là nhỏ đó?

Ngồi trở lại chỗ ngồi, chạm vào cái lỗ trên bàn, một chiếc hộp nhỏ hình vuông được lấy ra, là một chiếc hộp giấy kraft tối giản, trên đó có dán một chiếc bánh kem nhỏ, có thể nhìn rõ bên trong là gì.

Lệ Ngang nhướng mày, không phải cơm.

Nếp sinh hoạt học tập nhàm chán, mỗi khi có chuyện vui là trong lớp lại la ó, có nam sinh còn huýt sáo vài lần.

"Hoa khôi lớp ba đó hơi đàn ông, nhưng lớn lên là cũng không tệ nha, Lệ Ngang mày cứ nhận tâm ý của người ta đi mà."

"Lệ Ngang rất may mắn, ngày nào cũng có đồ ăn thức uống."

Lệ Ngang không để ý tới những người này trêu đùa, sau khi suy nghĩ một lúc, tôi mở hộp bánh ra, nhìn mẫu thử là mí mắt muốn nhảy điệu Waltz.

Này là cái quỷ gì đây?!

Gaia không thể nhịn được cười trong giây lát, chiếc bánh được đặt ở nơi đó lại là bánh kem hình phân mới đúng.

Nghe thấy tiếng Gaia cười, cả lớp lần lượt chạy đến xem, nhất thời cả lớp đều cười ồ lên.

"Ha ha ha ha ha, đừng nói nha, đống phân này lớn lên thật mi thanh mục tú, còn có mắt nhỏ."

Lệ Ngang ấn thái dương, còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy một người đi vào cửa.

Diệp Bắc Sơ đi thẳng tới chỗ Lệ Ngang, đặt đồ trong taylên bàn, lạnh giọng nói: "Tôi cầm nhầm."

Dứt lời liền đem bánh kem Lệ Ngang mới vừa mở ra đi, lúc đi Gaia còn đang cười.

Nhìn người ta ánh mắt lạnh như băng Gaia nghẹn một chút, liền nghe người ta nói một câu "Cười cái JJ*" sau xoay người ra phòng học.

*JJ: kê kê nghĩa là con chim không cánh trong quần á.

Gaia: "......"

"Ác ác ác, ghê quá ghê quá!"

"Đệt, bây giờ con gái đều hung dữ như vậy sao?"

Từ lúc vừa mới bắt đầu lông mày của Lệ Ngang đã không thả lỏng lại, gỡ gói hộp xuống bên trong là một bé heo dễ thương.

Nhìn Lệ Ngang đóng hộp Gaia đè lại cánh tay người, "Mày muốn vứt đi sao?"

Thấy người ta gật đầu, Gaia đè tay còn lại lên, nhìn chằm chằm: "Heo heo đáng yêu như vậy, sao mày lại nhẫn tâm ném heo heo đi?"

Lệ Ngang: "......"

Cuối cùng, Gaia hài lòng ôm chú heo nhỏ dễ thương trở về chỗ ngồi.

Lúc Cù Mộ trở về Gaia đang "Hự hự" bào bánh, tóc bết đầy kem.

Cù Mộ nghiêng người ngồi vào ghế bên trong, liếc mắt nhìn cửa lớp, thấy có người vào lớp, mới hỏi: "Bánh ga tô mày lấy ở đâu vậy?"

"Lệ Ngang cho tao." Gaia cầm nĩa trả lời, dư quang nhìn đến Đào Yêu tiến đến liền đưa cho cậu một nửa con lợn con đã được chia trước, "Đào Yêu, đây là cho cậu."

Nghe vậy đôi mắt Đào Yêu lóe lóe, mím môi vui mừng nhận lấy "Cảm ơn."

Thấy thế Cù Mộ ngồi thẳng người, vô luận xảy ra chuyện gì, vô luận là ai cho cậu, cậu đều sẽ ăn vậy sao!

"Đào Yêu." Cù Mộ kêu.

"Làm sao vậy?" Đào Yêu dò hỏi.

"Tôi mua kẹo cho nhóc......"

Còn chưa nói xong, đứa nhỏ bên cạnh "A" một tiếng nho nhỏ, sau đó từ trong cặp sách lấy ra một nắm kẹo đường đưa cho Gaia, "Cho cậu kẹo nè."

"Cảm ơn." Gaia nói lời cảm tạ, bóc một cái nhét vào trong miệng, ăn đồ ngọt xong hắn cảm thấy dễ chịu, chỉ là không biết tại sao mặt lão đại lại thúi như vậy.

"......"

Trà Cúc Dưa Leo