Trà Cúc Dưa Leo
"Ba." Đào Yêu ngoan ngoãn gọi, người đàn ông đem cặp sách cậu đặt ở ghế sau nhanh chóng, tiếp theo kéo cửa ghế phụ ra để người lên xe.
"Ngày đầu tiên đi học có quen không bé con?" Đào Uyên lên xe vặn bình nước ra đưa cho Đào Yêu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Đào Yêu gật gật đầu tiếp nhận bình nước nhấp một ngụm, "Các bạn học đều thực nhiệt tình."
"Bé con có vui không?" Đào Uyên thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn.
Ánh mắt Đào Yêu cũng không có tiêu điểm chân chính, trầm mặc một lát sau, mới nhẹ giọng nói: "Ba, ba cảm thấy người ta sống là vì cái gì?"
Đào Uyên lấy chai nước trên tay thiếu niên vặn nắp lại, nổ máy, ngay khi Đào Yêu nghĩ rằng mình không thể nhận được câu trả lời, thì Đào Uyên thấp giọng nói: "Bé con cảm thấy thế nào?"
Đào Yêu dựa đầu ở trên cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài rã rời nhanh chóng lùi lại ảo ảnh, con ngươi nhàn nhạt nhìn không ra thần sắc.
"Bé con đã trở về rồi à? Ai u một ngày không gặp mẹ nhớ muốn chết rồi." Thư Nhã vừa nghe thấy tiếng động cơ trong sân liền chạy ra, nhìn thấy con trai nhà mình vui mừng ôm mặt cậu.
Mυ"ŧ khuôn mặt cậu một cái.
Đào Yêu chớp chớp mắt, hình như đã quen với cách chào hỏi này, nhỏ giọng nói: "Ba sẽ ghen đấy."
"Thằng nhóc thúi biết ba sẽ ghen mà lúc mẹ hôn con còn không né ra." Đào Uyên ách cặp đi vào nhà.
Thư Nhã giúp người đàn ông cởϊ áσ vest treo lên mắc áo, sau đó nhón chân hôn người đàn ông, "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen tị với con trai mình hả."
Đào Yêu cũng không quấy rầy hai người, mang theo cặp sách lê dép lê trở về phòng, hôm qua mới mới vừa dọn đến bên này, Đào Yêu vẫn còn hơi khó chịu với môi trường mới, may mắn là cách bài trí và cấu trúc bên trong ngôi nhà không khác nhiều so với ngôi nhà trước đây.
Đào Yêu đặt cặp sách lên bàn, lấy bài tập lúc tự học buổi tối còn dang dở ra đặt ngay ngắn lên bàn sau đó nhìn như thật thành kính đặt bút xuống, nnhững câu hỏi này xem ra vẫn rất khó.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đào Yêu lên tiếng, Thư Nhã mang sữa vào đặt bên cạnh bàn, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán con trai, bà lấy một tờ giấy lau rồi nhẹ nhàng nói: "Là đề nào bé con không biết thì mẹ chỉ con."
Đào Yêu đứng dậy, chuyển ánh mắt từ bài tập sang khuôn mặt Thư Nhã, cậu im lặng nhìn nó một lúc, mím môi đứng dậy "Mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm."
Thư Nhã đứng dậy xoa xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng, giọng nói vẫn ôn nhu: "Uống sữa xong nên đi ngủ sớm đi."
"Mẹ ngủ ngon."
"Bé con ngủ ngon."
Sau khi Thư Nhã đi ra ngoài, Đào Yêu nhìn ly sữa trên bàn với ánh mắt chán ghét, giãy giụa hồi lâu, vẫn cầm cốc ngẩng đầu uống cạn, đề mục cũng làm cũng lộn xộn cả lên, cậu đóng sách lại cất vào cặp sách, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, để thuận tiện cho cậu, trong phòng cậu có một phòng tắm nhỏ.
Đào Yêu giũ giũ chiếc qυầи ɭóŧ đã giặt sạch và treo trên ban công, kết quả vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Cù Mộ ánh mắt trêu đùa.
Hai người ở cạnh nhau, ban công rất nhỏ, hôm qua lúc mới chuyển đến, Đào Uyên cùng Thư Nhã đã dẫn cậu đi thăm hàng xóm, vì khu biệt thự có hai tòa nhà nên khoảng cách giữa các căn tương đối lớn, vì vậy họ chỉ đến thăm Cù gia bên cạnh.
Hai người phụ nữ nhất kiến như cố, rất hợp với nhau mà tám chuyện rất nhiều, đêm đó mẹ Cù còn mời một nhà cùng nhau ăn cơm, ấn tượng đầu tiên của Đào Yêu đối với Cù Mộ chính là đẹp, giống đại ca, sau khi hỏi mẹ Cù mới biết ngày hôm sau bọn họ sẽ trở thành bạn học, bởi vì mẹ Cù vô cùng thích vẻ ngoài dịu dàng dễ thương và giọng nói như sữa của Đào Yêu vì thế bạn học Cù đã bị mẹ Cù nắm lỗ tai nổi lên thề, đơn giản nói chính là che chở Đào Yêu.
"Thật nhỏ." Cù Mộ liếc mắt nhìn qυầи иᏂỏ treo ở trên dây đánh giá một câu, sau đó xoay người vào phòng ngủ.
Đào Yêu: "......"
Trà Cúc Dưa Leo