Chương 6

Dù thế nào đi nữa, cô cũng là giáo viên, hơn nữa cô còn lớn tuổi hơn cậu.

Nhưng điều khiến Tiêu Hà lo lắng là đoạn video Tiêu Hà thủ da^ʍ vẫn còn trong tay Tiểu Thiên.

Cô phải suy nghĩ kỹ về cách giải quyết vấn đề này.

Ngày hôm sau khi đến trường, Tiểu Thiên và Tiêu Hà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn bên ngoài, họ có vẻ chỉ là một cặp giáo viên và học sinh bình thường trong trường.

Nhưng họ đều biết rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không bao giờ kết thúc đơn giản như thế này.

Tan học, Tiêu Hà chủ động tìm Tiểu Thiên: “Hôm nay em có muốn đến nhà cô ăn tối không?”

Tiểu Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cô, cô thật sự mời em tới nhà ăn sao?!"

Là nhà của Tiêu Hà, có nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội với Tiểu Hà.

“Vui vẻ đến thế sao?" Tiêu Hà buồn cười nói.

Tất nhiên rồi."

Chàng trai vui vẻ cười rạng rỡ đi theo Tiêu Hà, khuôn mặt sáng lên trông đặc biệt tuấn tú, thu hút không ít sự chú ý.

Tiêu Hà bỗng nhiên có một cảm giác khó tả trong lòng.

Về đến nhà, Tiêu Hà vào bếp chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn cho Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên nhìn đồ ăn trên bàn liền khen ngợi: “Cô không chỉ đẹp mà nấu ăn còn rất ngon nha.”

“Miệng lưỡi trơn chu.” Tiêu Hà không nói nên lời liếc nhìn Tiểu Thiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ: “Em muốn uống rượu không?”

“Uống!"

Tiêu Hà và Tiểu Thiên uống một ít rượu vang đỏ, nồng độ cồn không thấp, rất nhanh cơn say đã ập đến, Tiêu hà chống cằm, lặng lẽ nhìn Tiểu Thiên: "Em vẫn còn là học sinh, việc học nên là ưu tiên hàng đầu, đừng chú ý quá nhiều đến cô…”

“Thì sao? Cô không phải không biết, từ trước đến nay em không có hứng thú với việc học."

"..." Tiêu Hà im lặng một lát rồi nói: "Vậy cô không thể đáp ứng em được. Dù sao cô cũng là cô giáo của em, thế nhân cũng không đồng ý. Hơn nữa, cô cũng không muốn liên lụy đến em."

“Vậy em cũng mặc kệ!" Tiểu Thiên không nghe Tiêu Hà thuyết phục, kiên trì nói: "Em chỉ là muốn ở cùng cô thôi, em thích cô, Tiêu Hà, chúng ta ở bên nhau đi!"

Thái độ của cậu rất nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào Tiêu Hà.

Tiêu Hà đột nhiên không biết nói gì cho phải: "Nhưng, nhưng cô là giáo viên còn em là học sinh, nhiệm vụ của em là phải chăm chỉ học tập."

"Em không muốn nghe nữa, dù thế nào đi nữa, em cũng không thay đổi ý định của mình đâu." Tiểu Thiên nói xong liền đẩy Tiêu Hà ngã xuống ghế sô pha: "Nếu cô giáo muốn em chăm chỉ học tập, thì dùng thân thể này thỏa mãn em, khen thưởng em đi."

"Tiểu Thiên..." Tiêu Hà hơi đỏ mặt, cô đã uống rượu rồi, bây giờ nửa đẩy nửa cự tuyệt, không biết có nên từ chối hay không.

"Ừm." Tiểu Thiên đáp lại, nhưng động tác của cậu không chậm lại chút nào, cậu ôm lấy Tiêu Hà, kéo váy của cô treo lên eo, sau đó Tiểu Thiên nhét ngực của Tiêu Hà vào miệng. Một bên liếʍ mυ"ŧ một bên nhẹ nhàng xoa nắn đầṳ ѵú đỏ hồng.

"A..." Kỹ năng mυ"ŧ ngực của Tiểu Thiên càng ngày càng tốt, cả người Tiêu Hà hồng lên vì bị mυ"ŧ, cơ thể không ngừng run rẩy, phát ra những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: "A... đừng mυ"ŧ nữa, đừng làm vậy, cái này, a…”

"...Em thích cô, cô ơi, không, Tiêu Hà, ở bên anh đi..."

Tiểu Thiên không còn muốn gọi là cô Tiêu nữa.