Chương 45



Hứa Dung Âm lập tức đỏ mặt, "Anh mua nhiều như vậy làm gì! Mau trả lại một ít đi."

“Anh quên mất trước kia mình thường hay dùng loại nào rồi, quay về chúng ta đều thử xem.” Đinh Tuần không nghe cô nói, chỉ lấy ra một hộp, hỏi cô: “Là loại này đúng không?”

Có rất nhiều người xếp hàng mua đồ ăn, Hứa Dung Âm kéo anh sang một bên, "Anh đừng hỏi nữa."

“Anh cũng không cố ý muốn hỏi.” Đinh Tuần vừa đi vừa giải thích, “Khi 18 tuổi anh có đo thử qua, sau này, anh cũng không còn nhớ rõ nữa.”

Lần cuối cùng anh lấy nó ra, thứ đó có vẻ vừa to vừa dài hơn so với anh nghĩ. Anh cũng không muốn mua nhiều bαo ©αo sυ như vậy, nếu mua một cái không thích hợp lắm.

Vành tai Hứa Dung Âm đỏ bừng, "..."

Đinh Tuần nghe không rõ, "Cái gì?"

Hứa Dung Âm nói: "... Chính là cái này!"



Là loại này, kích cỡ lớn nhất, nếu như anh đeo không vừa, cũng không có loại nào to nhất cho anh đổi nữa.

Hứa Dung Âm bị trêu chọc đến mức mặt đỏ ửng, Đinh Tuần nhìn cô tức giận đẩy xe hàng đi tính tiền, dường như không để ý đến anh. Đinh Tuần mang ra một thứ cho cô, nhưng cô không muốn, nhất định muốn tự mình lấy thứ tương tự.

Đinh Tuần cũng không tức giận, anh chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, sau đó cầm lấy túi đem những thứ đã được quét mã bỏ vào.

Sau khi quét tới hộp bαo ©αo sυ cuối cùng, thanh toán hóa đơn, Hứa Dung Âm nhìn số tiền nói: "Anh trả tiền." Đồ của anh là mua nhiều nhất, cũng là đắt nhất.

Đinh Tuần liếc nhìn cô một cái, không có bất kỳ phản đối nào, lấy điện thoại di động ra, nhấp vào mã thanh toán, rồi ngoan ngoãn thanh toán hóa đơn.

Hai túi đồ vừa to vừa nặng mà Đinh Tuần chỉ xách một tay, tay kia đi tới nắm lấy tay cô.

“Đừng tức giận.” Đinh Tuần thấp giọng dỗ dành, “Anh chỉ muốn làm em thoải mái thôi.”

Cô không thích có con, vì vậy mỗi lần đều phải đeo bαo ©αo sυ, nhưng những loại bαo ©αo sυ khác nhau sẽ mang lại những cảm giác khác nhau, vì vậy mà anh phải thử mới có thể biết được cô thích loại nào.



"Em không tức giận..." Hứa Dung Âm nhỏ giọng nói: "Chỉ là em, có chút ngượng ngùng."

-

Sau khi trở về nhà, Hứa Dung Âm mới nhận ra anh đã làm chuyện khiến người ta có bao nhiêu xấu hổ.

Gần như vừa bước vào cửa, một tay Đinh Tuần đã ôm lấy má cô, cúi đầu từng li từng tí một hôn lên môi cô. Từ vầng trán đến đôi mắt, từ sống mũi đến bờ môi đều được chăm chút tỉ mỉ.

Khi dán vào môi cô, Hứa Dung Âm đã bị hôn đến ngạt thở, cô không uống rượu nhưng đã say như ngâm trong vò rượu, mặt đỏ bừng.

“Ô… Đinh Tuần, trước tiên anh đừng hôn nữa.” Cô lấy tay đẩy anh ra.

Cả người Đinh Tuần lại áp sát vào người cô, một tay đỡ lấy mông cô, đầu gối của anh len vào giữa hai chân cô.

Hứa Dung Âm bị anh giam cầm trong không gian chật hẹp sau cánh cửa, quần áo tren người bởi vì động tác của hai người mà trở nên lộn xộn, cô chỉ có thể lấy tay túm chặt áo khoác của anh.