Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »


Hứa Dung Âm không nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ nữa, nhưng cô lại nghe thấy tiếng thở dốc của hai người quấn lấy nhau, ngày càng gấp gáp. Tiếng nước bắn tung tóe sền sệt rõ ràng, cùng cảm giác sung sướиɠ khi cơ thể va chạm, Hứa Dung Âm không cần tận mắt nhìn cũng có thể đoán được bên trong trận chiến đang diễn ra kịch liệt như thế nào.

Hai gò má ửng hồng, cô xấu hổ nép vào góc tường nghe trộm, thu dọn chiếc máy tính bảng vừa lấy ra xong đang định rời đi, lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng dữ dội bên trong.

"Ưm, rất nhiều nước, em đừng siết chặt như vậy, anh sắp bắn rồi."

"Ưm… Ưm… Anh bắn… Ưm… Bắn vào bên trong huyệt nhỏ của em…"

"Cố ý? Hôm nay anh muốn chơi chết em."

"Ưm, đừng mà… Thoải mái quá… Ưm ha… Nhanh lên một chút… A..."

Người đàn ông chắc hẳn đã thay đổi tư thế, càng ngày càng đẩy vào sâu hơn, khiến đối phương vừa nức nở vừa rêи ɾỉ, dần dần thốt ra những lời đáng xấu hổ, ngày càng trở nên rõ ràng mà Dung Âm chưa từng nghe thấy trước đây.



Mặt cô đỏ bừng nóng ran, tim đập nhanh đến mức cô không nghĩ đó là nhịp tim của mình… Hơn nữa phía bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng...

Chiếc qυầи ɭóŧ bị dính rất nhiều nước, trở nên ẩm ướt dính sát vào âʍ ɦộ.

Hứa Dung Âm nhìn con mèo bên cửa sổ, quên đi, cô vẫn nên ở đây chờ thì hơn. Nếu thật sự có người vào, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt.

Khoảng nửa giờ sau, bên trong truyền đến tiếng mặc quần áo.

Viên Hân tùy ý chọn một chiếc váy mặc vào, tay cầm một bó hoa mới đến, đang định lấy ra cắm, ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Dung Âm ngồi ở đó.

“Dung Âm, sao hôm nay cô lại tới đây?” Cô ấy không hề xấu hổ chút nào.

Một bộ váy màu đỏ vô cùng gợi cảm và nóng bỏng với khuôn ngực đầy đặn, làn da trắng nõn, nhưng bởi vì cô ấy vừa mới làm chuyện đó nên trên mặt vẫn còn đọng lại một tầng hồng nhuận quyến rũ.

Mỗi lần nhìn thấy Viên Hân, Hứa Dung Âm đều cảm thấy cô ấy giống như một quả táo hấp dẫn.



Vừa rồi đứng ở góc tường nghe trộm, Hứa Dung Âm có chút ngượng ngùng: "Tôi..."

"Em yêu, bên ngoài ai tới vậy?"

Vừa định lên tiếng giải thích, người đàn ông từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy Hứa Dung Âm, vẻ mặt cứng đờ.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khác với vẻ ngoài trong sáng và quyến rũ của Đinh Tuần, anh ấy rất nam tính, thân hình đầy đặn, ngũ quan nổi bật, mày rậm mắt to.

Trước đây Hứa Dung Âm cũng đã gặp anh ấy vài lần, cũng không phải anh rể mà A Mãn thường hay nhắc tới, mà là ông chủ của cơ sở trồng hoa. Đôi khi anh ấy cũng làm công việc khuân vác và giao hoa cho các cửa hàng hoa.

Hầu hết các vật liệu hoa trong cửa hàng của Viên Hân đều đến từ cơ sở của họ.

Long Bân chỉ thoáng sửng sốt, nhưng trong nháy mắt anh ấy đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn về phía Viên Hân, hai tay ôm eo cô ấy mơ hồ siết chặt, "Đêm nay chờ anh."

Cái nhìn thèm muốn đó, giống như anh ấy còn chưa có làm đủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »