Đinh Tuần quay đầu lại, thấy cô đã tỉnh.
“Anh phải đi ra ngoài sao?” Hứa Dung Âm lúc này mới như trong mộng tỉnh dậy.
Bộ trang phục trên người anh lúc này, có vẻ anh muốn tới công ty.
“Ừ.” Đinh Tuần đã làm thủ tục xuất viện từ trước.
“Anh vừa nhận được thông báo, buổi chiều có một cuộc họp rất quan trọng.” Đinh Tuần nhìn cô đầy ẩn ý, “Đại hội cổ đông không thể trì hoãn.”
Trong hai tháng anh nằm trên giường bệnh, bên ngoài đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, bên trong công ty cũng vậy.
Không phải không có người thèm muốn địa vị của anh, nhưng Âm Tuần là do một tay anh gây dựng nên, cho dù anh phải nằm trên giường bệnh hai năm hay hai mươi năm, Đinh Tuần cũng sẽ không dâng hai tay cho người khác.
Điều buồn cười chính là tới tận sáu giờ sáng hôm nay thư ký mới nói cho anh biết.
Nếu như không phải anh muốn quay về giường của mình cho nên mới dậy sớm một chút, sợ là chờ tới khi anh biết tin thì đã không còn kịp nữa rồi.
“Đột ngột như vậy?” Hứa Dung Âm nghe vậy vội vàng rời giường, “Đợi em thu dọn xong, lát nữa em cùng anh tới đó.”
“Không được, anh phải lập tức đi ngay.” Cuộc họp này chín giờ sáng sẽ bắt đầu, hiện tại chỉ còn hơn nửa tiếng nữa.
Trước khi đi, Đinh Tuần đi tới cửa, quay đầu nhìn cô một cái, cuối cùng lại đứng trước mặt cô.
Hứa Dung Âm còn tưởng rằng anh bỏ sót cái gì, "Sao vậy?"
Đinh Tuần nói: "Anh muốn xác nhận một chút."
"Ừm?"
Ngay khi Hứa Dung Âm ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp nói, người đàn ông đã cúi xuống giữ lấy gáy cô, khoảng cách của hai người rất gần.
Trán của anh chạm vào trán cô.
Thấy anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt rực lửa, Hứa Dung Âm thở ra một hơi trong trẻo sạch sẽ, nhưng nó cũng giống một ngọn lửa từng chút từng chút một liếʍ láp khiến cho mặt cô ửng hồng.
"Tim đập nhanh hơn, xác nhận hoàn tất."
Đôi môi mỏng đỏ mọng cong lên, đôi mắt đen trong sáng ánh lên ý cười, Đinh Tuần hài lòng nhìn cô.
Hứa Dung Âm cảm thấy mình bị anh chọc ghẹo, lập tức muốn đẩy anh ra: “Anh mau đến công ty đi.” Đã không còn như trước, có chút lưu luyến không muốn rời, khiến cô có chút lo lắng nhìn anh.
Đinh Tuần không buông tay ra, "Nhưng anh vẫn muốn biết em có lừa dối anh hay không."
"Cái gì?"
“Chúng ta hôn nhau nhé?” Đinh Tuần hỏi cô: “Lúc trước anh ra ngoài, em có hôn anh không?”
Trong ký ức trống rỗng của anh không có, liệu có hương vị ngọt ngào nào mà anh khao khát hay không?
Đinh Tuần đang chờ đợi câu trả lời, mặc dù câu trả lời này đối với cô mà nói luôn có một chút xấu hổ, nhưng Hứa Dung Âm dường như không quá xấu hổ khi nói ra.
"Có."
“Có thế nào?” Đinh Tuần nâng cằm cô lên, môi giống như vô tình lướt qua khóe môi cô, “Em hôn anh, hay là anh hôn em?”
Anh cúi xuống, càng cúi xuống, Hứa Dung Âm cảm thấy cơ thể mình không chống đỡ được sức nặng của anh mà ngã trở lại trên giường.
Hai tay chống ở trên giường, nhịn không được nâng tay lên chọc một ngón tay vào ngực anh: "Phải… Ừm…"
Cô vừa mới lên tiếng, đôi môi mỏng của anh đã phủ lên môi cô, đầu lưỡi khéo léo cạy hàm răng của cô ra, trực tiếp hôn cô thật sâu.
Hứa Dung Âm cảm thấy mình như bị người trước mặt tùy ý rút cạn dưỡng khí, nức nở một hồi, lúc này anh mới rút ra liếʍ sợi tơ bạc trên khóe môi cô.
“Hình như là anh.” Đinh Tuần cười, “Bởi vì anh không nhịn được.”
Hai gò má của Hứa Dung Âm đỏ bừng, cô thở hổn hển vì nụ hôn của anh. Đinh Tuần cũng không bắt nạt cô nữa, "Anh phải đi rồi, lát nữa anh sẽ nói tài xế tới đón em về. Em biết địa chỉ, đối với người không biết đường về nhà như anh." Tay phải anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, "Cho nên, tan làm tới đón anh."