Trước đây anh đã từng thấy bàn tay này của cô viết chữ, nét chữ rất đẹp và sạch sẽ, anh cũng nhìn thấy khi cô nhìn thấy người không quen tới gần mình, sẽ trốn ở sau lưng nắm chặt lấy đồng phục của bạn ngồi cùng bàn.
Nhưng dường như đây là lần đầu tiên nó được đặt trong lòng bàn tay anh một cách lặng lẽ và nhẹ nhàng như vậy.
Đinh Tuần cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ.
Không biết mình đã nhìn bao lâu, cánh tay của Hứa Dung Âm đột nhiên cử động. Phải nằm ngủ ở một tư thế quá lâu khiến cánh tay của cô có chút tê rần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, theo bản năng muốn rút tay về, đầu ngón tay trắng nõn giống như một con cá trượt ra khỏi lòng bàn tay anh.
Đinh Tuần vén chăn lên, đi theo động tác rút tay về của cô đến bên giường.
Gần như cùng lúc đó, Hứa Dung Âm nhận được sự kí©h thí©ɧ tiến vào vòng tay anh, dụi đỉnh đầu cô vào cằm anh.
Đó là một tư thế ngủ rất thoải mái.
“Em tỉnh rồi à?” Đinh Tuần không dám ôm cô quá chặt, rồi lại không nhịn được vuốt ve bả vai của cô.
Người phụ nữ ngủ có chút mơ mơ màng màng, "Ừm..." Cô buồn ngủ nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Em có chút không thoải mái, Đinh Tuần.” Cô nhẹ giọng thì thầm, cũng không biết đột nhiên ngủ cùng anh có vấn đề gì không, chỉ cảm thấy giường đột nhiên trở nên chật chội.
Đinh Tuần sợ cô ngã nên đặt hai chân cô lên eo mình, "Có chỗ nào không thoải mái?"
Giọng anh trầm thấp, dán sát vào tai cô khẽ thì thầm.
Hứa Dung Âm mở miệng, nhưng không thể nói nên lời. Cô chỉ cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ, nhưng hình như bên tai có người đang nói chuyện với mình.
Một lúc sau, cô lẩm bẩm, vén áo ngủ lên: "Đau quá..."
Vừa rồi đầu nhũ hoa của cô bị anh ngậm lấy không ngừng cắи ʍút̼, bây giờ còn có chút đau.
Đầu nhũ hoa hơi cứng, cảm xúc khi chạm vào rất rõ ràng.
Hô hấp của Đinh Tuần trở nên dồn dập, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng vừa rồi bị cô cọ vào khiến cả người anh khô nóng.
Thứ bên dưới đũng quần lại một lần nữa thức tỉnh, chọc vào phần bụng mềm mại của cô.
Đinh Tuần bình tĩnh đè cô lại, đầu nhũ hoa của cô không chút khıêυ khí©h vô tình chạm vào l*иg ngực cứng rắn của anh, cảm giác như có dòng điện chạy qua, côn ŧᏂịŧ của anh cũng chạm vào phần bụng dưới của cô.
"Ưʍ..." Hứa Dung Âm từ chọc vào cả người tê dại, trong khoang mũi phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.
Đinh Tuần sợ cô tỉnh giấc nên lại vỗ vai ru cô ngủ, một lúc sau mới dám nói tiếp: “Anh xoa cho em, sẽ dễ chịu hơn. "
Hứa Dung Âm không đáp lại, có lẽ cô đã hoàn toàn ngủ thϊếp đi.
Đinh Tuần ghé sát vào tai cô, "Em không nói gì xem như ngầm đồng ý."
...
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Dung Âm cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cũng không giống như là ngủ không ngon, cũng không có vẻ mệt mỏi.
Nhưng cảm giác này rất đặc biệt, giống như được xoa bóp toàn thân vậy.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Đinh Tuần đã tỉnh lại.
“Ưm?” Cô dụi dụi mắt, thấy Đinh Tuần đã thay xong quần áo.
Chiếc áo bệnh viện kẻ sọc đơn giản đã được thay ra, cúc áo sơ mi đã được cài từng cúc ngay ngắn, sau khi mặc áo khoác vào, anh lấy một chiếc cà vạt sọc xanh đen thắt lại.