Khi kết thúc, Đinh Tuần chạm vào vũng nước dưới người cô, "Cao trào?"
Cô xấu hổ không nói nên lời, hai mắt đỏ như thỏ, nước mắt giàn giụa.
Đinh Tuần giúp cô lau khóe mắt, "Em vẽ bản thảo xong rồi sao?"
Hứa Dung Âm gật đầu: “Ừm.” Cô chưa bao giờ trì hoãn bản thảo, vừa bắt đầu đã tập trung hoàn thành, hơn nữa cô cũng đã gửi nó cho biên tập viên.
"Anh đói bụng không? Em đi gọi cơm tối."
Hứa Dung Âm lúc nàymowis nhớ ra, nhưng Đinh Tuần lại vỗ nhẹ vào mông cô, ấn cô trở lại giường, "Anh vẫn chưa đói, ngồi xuống, làm việc với anh một lúc."
Quả thật hiện giờ anh đã rất cứng, hình dạng rõ ràng, chỗ đó áp vào nơi riêng tư giữa hai chân cô có cảm giác cứng như đá. Nhưng hai người họ cũng giữ lời hứa, thay vì bây giờ hỏi cô, họ chọn dùng công việc để chuyển hướng sự chú ý.
Hứa Dung Âm cũng không rõ, nếu đã như vậy vì sao lại không để cô rời đi.
Đinh Tuần giống như nhìn rõ suy nghĩ của cô, quay đầu hôn lên vành tai cô, “So với cơm tối, anh lại càng muốn ăn em hơn.”
Anh không để Hứa Dung Âm mặc lại quần áo, cô cứ như vậy ngồi ở trên người anh, quần áo trên người lộn xộn, đôi gò bồng đào lộ ra ngoài, một bên Đinh Tuần vừa trêu chọc nhũ hoa của cô, tay còn lại mở máy tính đặt ở phía bên phải.
Hứa Dung Âm nghe thấy tiếng bàn phím, chợt nhớ ra một chuyện: lúc bốn giờ chiều nay, Đinh Tuần sẽ có một cuộc họp video.
Khoảnh khắc video được bật lên, toàn thân Hứa Dung Âm căng thẳng.
“Đinh Tuần…” Cô khẽ gọi, áo sơ mi càng tuột xuống, cánh tay trắng nõn nõn nà lộ ra bên ngoài.
“Đừng nhúc nhích.” Tay trái của Đinh Tuần nắm lấy ngực cô, một tay đè cô lại, cũng không có ý định để cô rời đi.
Đầu lưỡi của anh vẫn đảo quanh trên đó, quả thật vừa kí©h thí©ɧ vừa sảng khoái muốn chết.
“Tạm thời đừng để họ nghe thấy giọng nói của em.” Đinh Tuần chạm vào xương bả vai của cô, móng tay cào vào da thịt khiến cô rùng mình.
Hứa Dung Âm cắn môi dưới, hai gò má ửng hồng, "Anh đừng để người khác nhìn thấy."
"Không thể nhìn thấy."
Hứa Dung Âm ngồi trên đùi anh, Đinh Tuần cúi lưng xuống liếʍ mυ"ŧ cho cô, trên màn hình chỉ nhìn thấy một phần eo và lưng của anh, thậm chí không thấy đầu gối của cô.
Thư ký phụ trách cuộc họp liên tục gọi Đinh Tuần vài tiếng, lúc này Đinh Tuần mới bật microphone lên, đáp một tiếng: "Bắt đầu thôi."
Suốt cuộc họp Hứa Dung Âm nghiến chặt răng không dám phát ra tiếng, hai má và cổ đỏ bừng.
Thư ký không nhìn rõ mặt anh nên nhắc nhở: "Tổng giám đốc Đinh, camera của anh chỉnh chưa chuẩn."
Đinh Tuần chỉ nói: "Tôi đang bị thương, cứ như vậy bắt đầu đi."
Trong lòng thư ký không khỏi nghi ngờ, lúc ấy anh bị tai nạn xe cộ nhưng mặt cũng không bị thương, còn vết thương trên người cũng đã sớm lành lại, vì sao còn không lộ diện. Nhưng nghĩ đây chỉ là cuộc họp nội bộ nên anh ấy cũng không nhiều lời.
Hơn nữa, anh là ông chủ, bọn họ cũng không dám tò mò.
Cuộc họp kéo dài gần nửa tiếng, về cơ bản đều là báo cáo, Đinh Tuần lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một số ý kiến.