Chương 27



Đinh Tuần nắm lấy bàn tay đang đẩy đầu anh của cô, đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay của cô: "Anh nói thật." Lúc này, anh chỉ muốn thổ lộ tình cảm mà anh đã kìm nén bấy lâu nay, nói với cô: "Anh yêu em rất nhiều, Hứa Dung Âm."

Cho dù anh đã quên những gì, những gì họ đã trải qua trong mười một năm qua, Đinh Tuần chỉ muốn nói với cô rằng điều duy nhất anh nhớ là Đinh Tuần thực sự thích Hứa Dung Âm.

Âm thanh này không giống như một câu chuyện tình yêu, mà là một lời thú nhận tình cảm.

Hứa Dung Âm xúc động đến mức không che mặt nữa, cô xoa đầu anh, cụp mắt xuống nhìn anh nói: "Đinh Tuần, em cũng yêu anh."

Mặc dù hai má cô vẫn còn rất đỏ, nhưng khi cô nhìn anh, ánh mắt cô cũng không có ý muốn trốn tránh nữa.

Điều này khiến Đinh Tuần không nhịn được muốn hôn cô.

Anh kìm nén du͙© vọиɠ muốn hôn lên môi cô, vui vẻ cười cười, sau đó áp đôi môi mềm mại của mình lên môi dưới của cô, giống như hôn, dùng lưỡi tách khe môi âʍ ɦộ ra, không ngừng mυ"ŧ liếʍ.



"A... Ưʍ... Đừng mà... Ưm, a..."

Cô muốn trốn tránh từng đòn tấn công vừa triền miên lại vừa ôn nhu khiến người ta khó có thể chống đỡ được của anh, nhưng ngược lại, cô lại bị anh hôn sâu hơn, đầu lưỡi vươn ra chạm vào phần thịt bên trong khe hở, sau đó lưu luyến dừng lại trước cửa miệng huyệt.

Cô vừa khó chịu nhưng đồng thời cũng cảm thấy thoải mái cực kỳ, đôi mắt đen của anh như vực sâu đầy sức hút quyến rũ, như muốn kéo cô vào trong đó.

Hứa Dung Âm không dám nhìn anh nữa, Đinh Tuần liếʍ bên ngoài đủ rồi, bắt đầu luồn lưỡi vào miệng huyệt, linh hoạt tiến vào trong rồi liên tục khuấy đảo.

Kɧoáı ©ảʍ tràn ngập, Hứa Dung Âm trực tiếp đạt tới cao trào.

Khuôn mặt của anh ướt dâʍ ŧᏂủy̠, ngay cả lông mi cũng bị làm ướt, đôi môi đỏ mọng bởi vì dính nước của cô cũng có vẻ rất đẹp.

Dáng vẻ này của Đinh Tuần trông rất giống ma cà rồng ăn thịt người.

...



Nếu không phải y tá giúp anh tập luyện phục hồi chức năng gõ cửa, dâʍ ŧᏂủy̠ của Hứa Dung Âm phun lên mặt anh, có lẽ Đinh Tuần sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.

Phía bên dưới cương cứng vẫn chưa được giải tỏa, trên mặt anh lộ ra vẻ bất mãn, áp suất không khí cực thấp.

Nhìn khuôn mặt u ám của anh, cuối cùng Hứa Dung Âm cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ của anh khi trở thành đại ma vương là như thế nào.

“Đừng tức giận.” Hứa Dung Âm ngoan ngoãn trêu chọc, “Lần sau em sẽ liếʍ cho anh.”

Lúc này sắc mặt của Đinh Tuần mới dịu đi một chút, nhưng anh cũng không có tức giận, chỉ là do nhịn quá lâu, cuối cùng bắt đầu ăn thịt, anh mới ăn được một nữa lại không cho ăn nữa, thật sự không nhịn được.

"Thật sao?" Anh hỏi.

Hứa Dung Âm gật đầu, "Thật." Làm bằng miệng bao lâu cũng được.

Sau khi nói về vấn đề này, phiền muộn trong lòng Đinh Tuần đã tiêu tan, cả buổi sáng anh đều tích cực phối hợp trị liệu. Nhưng những gì Hứa Dung Âm đồng ý sẽ làm bằng miệng cho anh nhưng không phải là ở bệnh viện.