Chương 23

Chỉ có anh có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của cô.

Đinh Tuần ghé sát tai cô, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy hỏi: “Còn chưa lau sạch sẽ sao?”

Anh mơ hồ cảm thấy Hứa Dung Âm có chút bất an, nhưng khi nghĩ đến vừa rồi cô chủ động ở trên giường, cảm giác bất an này giống như ảo giác của anh.

Đinh Tuần sờ soạng, ngón tay cọ vào vách tường bên trong môi thịt, trên ngón tay đều dính chất lỏng trắng mịn, cũng không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi anh bắn vào bên trong hay là dâʍ ɖị©ɧ của cô.

Hoặc là của cả hai người họ.

Hứa Dung Âm cắn môi, thấy mẹ Hứa còn đang dọn giường, nhẹ nhàng lắc đầu, "Nhiều lắm." Liên tục xuất tinh không ngừng, hơn nữa âʍ ɦộ của cô lại chặt chẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bám vào phần thịt bên trong âʍ đa͙σ, rất khó để không chảy ra ngoài.

Đinh Tuần hôn lên vành tai cô, "Không sao, anh giúp em."



Ngón tay anh ở bên ngoài trêu chọc một lúc, dùng dịch nhầy làm chất bôi trơn, chẳng mấy chốc đã dễ dàng tiến vào bên trong miệng huyệt. Lần này Đinh Tuần đã đoán trước được, lập tức đỡ lấy chiếc bát trong tay cô, còn bàn tay còn lại tiếp tục đi vào, đầu ngón tay không ngừng khuấy đảo bên trong đường hầm.

"Ưm… Anh đừng..." Hứa Dung Âm quả thật đã bị dọa sợ tới điên rồi, nhịp tim đập rất nhanh.

Bây giờ đang là ban ngày, hơn nữa trong phòng bệnh còn có người thứ ba.

Mẹ Hứa dọn giường xong đi rửa hoa quả, bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nói chuyện đứt quãng, Hứa Dung Âm không dám mở miệng đáp lời, tất cả đều do Đinh Tuần tiếng được tiếng không đáp lại.

Anh không nói nhiều, mẹ Hứa nói chuyện cũng không cần phải có người thường xuyên đáp lời, bà đắm chìm trong những lời cằn nhằn của mình, không để ý đến động tác bí mật của bọn họ.

Đinh Tuần sát lại gần thì thầm vào tai cô: "Ai gây ô nhiễm sẽ phải xử lý, em đừng có lộn xộn, anh sẽ lấy nó ra."

Một ngón tay vẫn chưa đủ, anh liền đút thêm một ngón nữa vào trong, khiến vách thịt bên trong huyệt nhỏ căng ra, mị thịt bên trong liên tục bị cọ qua lại, tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ khe khẽ vang lên, quả thật lấy ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c.



Lòng bàn tay Đinh Tuần ướt sũng, nhưng anh không dừng lại ngay mà tiếp tục thọc sâu hơn vào âʍ ɦộ của cô.

"Ưm, a, Đinh Tuần..." Hứa Dung Âm chịu thua.

Chiếc bát trong tay bị anh đoạt lấy đặt sang một bên, cô vươn tay đặt lên vai anh, cố gắng cắn chặt môi để ngăn mình không kêu lên một tiếng, nhưng lại không nhịn được vùi vào cổ anh, không ngừng thở hổn hển.

Hơi nóng mềm mại phả vào sau tai anh, giống như ngọn lửa trong rừng cháy lan ra đồng cỏ, khiến cho hô hấp của Đinh Tuần cũng trở nên hỗn loạn.

Dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc dựng lên áp vào lớp chăn bông mỏng.

Anh nắm lấy tay Hứa Dung Âm luồn xuống dưới chăn, đè tay cô lên vật cứng rắn nóng bỏng kia, áp môi vào tai cô thổi nhẹ: "Em cũng giúp anh đi."

Đây là lần đầu tiên Hứa Dung Âm làm ra chuyện táo bạo như vậy.