Chương 21

Trong phòng vẫn còn vang vọng tiếng thở dốc kịch liệt, lúc này Hứa Dung Âm run rẩy như bị điện giật, trong nháy mắt rơi vào trạng thái im lặng. Đinh Tuần rên lên một tiếng, đầu dươиɠ ѵậŧ ấn vào chỗ mềm mại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trong nháy mắt tuôn ra, bắn toàn bộ vào trong cơ thể của cô.

“Đinh Tuần…” Dư vị cao trào kéo dài rất lâu, Hứa Dung Âm mở to đôi mắt mơ màng nhìn anh.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo của người đàn ông hiện ra trước mắt, tóc đen môi đỏ, gò má trắng nõn tràn đầy tìиɧ ɖu͙© mà ửng hồng.

Đinh Tuần cúi đầu hôn lên mắt và môi cô: "Anh ở đây."

Bên dưới cô tràn ngập dịch thể nhớp nháp, miệng huyệt ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh không ngừng run rẩy, tiết ra một ít dịch trắng. Đinh Tuần tiếp tục đâm vào hai cái, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đẩy vào bên trong.

Cô giống như đang nằm trên một khúc gỗ lênh đênh trên đại dương, cuối cùng cũng vớ được cọng rơm trên bờ, Đinh Tuần vẫn luôn ôm chặt lấy cô không buông ra, ngực áp sát vào ngực cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô gái dưới thân, thỏa mãn cô hết lần này đến lần khác thỏa mãn cô rồi xác nhận, "Anh đã từng làm như vậy."

8h30 sáng, mẹ Hứa mang cháo hải sản và thịt viên tươi đến, ngẩng đầu nhìn Đinh Tuần: “Hôm nay, tinh thần của Tiểu Đinh rất tốt.”



Anh ngủ bù một tiếng, sắc mặt rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra tối hôm qua cả đêm không ngủ. Đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, đôi mắt cũng trở nên có hồn, trạng thái thật sự rất tốt.

Đinh Tuần đáp một tiếng, liếc nhìn Hứa Dung Âm đang lấy sách che mặt, đang định lên tiếng, thì người phía sau lại lên tiếng chuyển đề tài: “Bác sĩ vừa tới khám cho anh ấy, nói không sao cả, vài ngày nữa là có thể xuất viện."

“Tiểu Đinh hiện tại có thể xuống giường đi lại sao?” Mẹ Hứa rất vui mừng, trên người anh không có nhiều vết thương, điều lo lắng duy nhất chỉ có chuyện xuống giường đi lại không tiện cũng như gặp vấn đề về trí nhớ.

Đinh Tuần vốn dĩ là người ít nói, vì vậy câu này cũng là do Hứa Dung Âm giúp anh trả lời, "Cũng sắp rồi ạ."

Nghĩ đến sáng nay, anh còn xuống đứng ở bên giường, khiêng hai chân của cô lên, tới khi kết thúc trên giường là một mảnh hỗn độn.

Hứa Dung Âm đỏ mặt, cảm thấy hôm nay anh có thể bỏ nạng.

Ga trải giường và chăn bông trên giường bệnh đã được thay đổi, bao gồm cả quần áo ném vào giỏ giặt trên giường nhỏ của cô đêm qua, nhưng giường nhỏ của cô vẫn chưa được dọn.



Mẹ Hứa thấy vậy liền muốn giúp, Hứa Dung Âm đang đút cháo cho Đinh Tuần vội vàng đặt bát xuống: “Ai, mẹ, mẹ không cần phải làm việc này đâu, lát nữa con dọn là được."

"Sao con lại tới đây? Tiểu Đinh còn phải ăn sáng." Mẹ Hứa thấy hiện giờ quan hệ của hai người rất tốt, cũng nhớ ra phải thúc giục bọn họ chuyện sinh con.

“Anh ấy có thể tự ăn…” Cũng không nhất định cần phải có người khác đút.

Nhưng cô vừa mới đứng dậy đã bị mẹ Hứa ấn xuống.

Đinh Tuần cũng đang nhìn cô, nghe vậy liền cụp mi, một tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, "Nghe mẹ nói đi."

Mẹ Hứa hết nhìn người này đến nhìn người khác, cười ngoác đến mang tai: “Vẫn là Tiểu Đinh nghe lời, mẹ dọn giường cho con thì có vấn đề gì sao?”

Thầm nghĩ chờ vài ngày nữa, tới khi Đinh Tuần xuất viện về nhà, hai người cũng không còn ngủ riêng giường nữa.