Chương 19

Đinh Tuần ưỡn lưng hạ eo xuống, không chút do dự đút vào, vật thô to xuyên qua các tầng nếp thịt, cắm thật sâu vào bên trong, cả hai người đồng thời phát ra tiếng ngâm nga thoải mái.

Hứa Dung Âm đã lâu không được anh lấp đầy, hai chân cô vòng qua eo anh, cô nhạy cảm nâng hông lên, thỏa mãn cọ xát hai lần, càng khiến cho anh đút vào sâu hơn.

“Đừng nhúc nhích…” Đinh Tuần cảm thấy hoa huyệt càng lúc càng siết chặt mình, bàn tay to lớn đè lên eo cô.

"Nhưng em ngứa."

Hứa Dung Âm ôm lấy vai anh, môi cô cọ vào cổ anh, hơi thở mềm mại như nhung của cô khiến Đinh Tuần có chút không thể chống đỡ được.

Anh sốt ruột cúi đầu cọ vào cổ và vai của cô, Hứa Dung Âm thậm chí còn cảm giác khi anh cắn vào da thịt trên cổ cô, răng nanh còn khẽ run lên.

“Dung Âm, đừng cử động.” Giọng điệu giống như cầu xin tha thứ trước nay chưa từng có.

Hứa Dung Âm rất ủy khuất, "Em không nhúc nhích."

Đinh Tuần trầm mặc.



Cô ấy chịu áp lực và không di chuyển.

Nhưng vừa đút vào, mị thịt bên trong giống như yêu tinh có cái miệng dài, trời sinh dùng để mυ"ŧ khiến cho côn ŧᏂịŧ của anh sung sướиɠ tới mức liên tục co giật, cảm giác kí©h thí©ɧ khiến cho người ta tưởng như sắp hỏng mất.

Đinh Tuần cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình bị cô quấn chặt lấy, chỉ cần cử động nhẹ cũng có thể khiến thể xác và tinh thần của anh giống như bị dội nước sôi nóng bỏng.

“Là do em chặt quá.” Đinh Tuần thở ra một hơi, thân thể căng thẳng như một cây cung dễ gãy, đôi môi mềm mại bắt đầu cọ sát vào vành tai cô, “Đừng nhéo anh nữa.” Nghe như đang cúi đầy cầu xin tha thứ.

Trong nháy mắt, thiếu chút nữa anh đã bắn ra.

Thân thể của cả hai người gắn liền với nhau, Hứa Dung Âm cảm nhận rõ ràng khi dươиɠ ѵậŧ của anh tiến vào trong cơ thể mình, qυყ đầυ lập tức tiến vào bên trong huyệt thịt, khiến toàn thân cô tê dại, lúc này có cảm giác vừa chót xót lại vừa căng trướng.

Cô rất muốn được anh ôm lấy liên tục ra vào, giản bớt cảm giác chua xót, khó chịu này.

“Nhưng em không thoải mái…” Hứa Dung Âm rơm rớm nước mắt cầu xin anh, “Đinh Tuần, làm ơn di chuyển đi.”

Giọng nói mềm mại của cô ngọt như mật ong.



Dươиɠ ѵậŧ thô to của Đinh Tuần cương cứng chẳng khác nào một cây gậy, sau khi kiềm chế ý định muốn bắn ra, lại bị cô làm cho căng trướng, "Đừng gọi tôi như vậy."

Anh vuốt ve bờ vai trắng nõn trơn bóng của cô, ôm má cô hôn thật sâu, "Thật khiến người ta... muốn chơi chết em."

Sau khi gần như nói xong câu này, Đinh Tuần bắt đầu dùng sức khuấy đảo bên trong huyệt nhỏ mềm mại của cô.

Trên côn ŧᏂịŧ cương cứng đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của cô, khi nó được rút ra khỏi cơ thể cô, phía bên trên thân côn ŧᏂịŧ được bọc một thứ chất lỏng trong suốt, khi cọ vào môi âʍ ɦộ mẫn cảm của cô giống như mang theo một luông điện, tiếng nức nở của Hứa Dung Âm đều bị anh nuốt vào trong bụng.

"Ưm… Anh nhẹ một chút..." Giữa răng và môi của cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, có chút mềm nhùn cùng dính chặt.

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ phía dưới trào ra rất nhiều, Đinh Tuần nhéo vòng eo thon thả của cô mà siết chặt, cảm giác cả người cô mềm nhũn không chịu nổi.

“Cục cưng, em là do nước tạo thành sao?” Anh cắn vào vành tai đỏ ửng của cô, hỏi: “Em thật mềm, anh ở trong thân thể của em thật thoải mái.”

Đinh Tuần bình thường rất ít nói chuyện yêu đương, lời khen khi ở trên giường này lại khiến cho cô giơ tay đầu hàng, chiếc cổ thon dài của cô hơi ngẩng lên để anh hôn xuống xương quai xanh, khi hai người quấn lấy nhau, rốt cuộc cô không nhịn được cao giọng nói: “Hu hu… Đinh Tuần, đừng đâm vào nơi này."