Hứa Dung Âm nghĩ sau khi ăn xong bữa cơm này có thể mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng cô không ngờ Đinh Tuần lại nói: "Không được, nếu như sau này cô ấy còn quấn lấy tôi thì sao, cậu phải đóng giả lâu một chút.” Vẻ mặt của anh căng thẳng, ánh mắt có chút sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường
Cô bắt đầu hiểu ra.
Cô cảm thấy Đinh Tuần thật đáng thương.
Anh trở nên khép kín đến mức không có bạn bè nào giúp đỡ, chỉ có thể tìm đến cô nhờ giúp mình chắn vận đào hoa.
Tốt xấu gì cũng là bạn cũ, nhất định phải có tinh thần cách mạnh.
Xuất phát từ lòng đồng cảm với đồng loại, Hứa Dung Âm đã phối hợp rất ăn ý.
Sau đó, Đinh Tuần còn đóng vai bạn trai rất chuyên nghiệp, thỉnh thoảng cùng cô đi ăn cơm, cùng cô ngồi trong phòng tự học, đón cô đi làm thêm về.
Chỉ là hai người chưa bao giờ chủ động nắm tay và ôm.
Anh vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn cho tuyến phòng thủ của mình.
Ngoại trừ lần anh đi đón cô tan làm, có một chiếc xe chạy nhanh qua, anh vội kéo cô vào lòng.
Khi ngực va chạm, cô nghe thấy được tiếng tim đập kịch liệt, lần đầu tiên Hứa Dung Âm cảm thấy bản thân mình có chút không kiềm chế được.
Suy nghĩ lúc đó bắt đầu khiến cô nghĩ muốn mối quan hệ giả này tiếp tục lâu hơn một chút, cho đến khi kết thúc thời gian thực tập và cô nhận được chứng chỉ thực tập.
Nhưng khi ngày đó thật sự đến, cô mời Đinh Tuần ăn một bữa cơm, rõ ràng cô muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.
Cả hai giả đều hiểu bản thân vẫn đang giả vờ, nhưng cuối cùng cũng tới ngày tốt nghiệp.
Trong tường có thể tùy ý nhìn thấy đồng phục tốt nghiệp, chiếc mũ Hứa Dung Âm đội trên đầu bị lệch, sau khi chỉnh sửa lại, thấy Đinh Tuần đã ôm tới một bó hoa màu vàng.
“Chúc mừng tốt nghiệp.” Anh đi tới, tựa hồ chỉ để nói câu này.
Cô sững người một lúc, sau đó gật đầu nói với anh: "Chúc mừng tốt nghiệp."
Hứa Dung Âm biết chúc anh tiền đố như gấm là câu nói lúc tạm biệt.
Cô không muốn nói lời tạm biệt với anh.
Lúc đó, cô rất muốn lấy hết dũng khí, hỏi thỏa thuận kia còn muốn tiếp tục nữa không, nếu không tiếp tục, cũng không thể để nó biến thành sự thật.
Nhưng lời nói đến miệng, sau khi tốt nghiệp cô cũng không biết mình sẽ đi đâu, liền nuốt xuống.
Đinh Tuần hỏi, "Hứa Dung Âm, em có muốn ở bên cạnh anh không?"
Cũng không thể được, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Hứa Dung Âm đến nay vẫn còn nhớ rõ, sự khẩn trương chờ đợi trong ánh mắt của anh, giống như có một loại cảm xúc mà cô không thể nhìn thấu.
Như miễn cưỡng.
Rõ ràng chưa từng mất đi, lại khiến cho bản thân có cảm giác, anh không bao giờ muốn mất đi cô nữa.
...
Thời gian trôi qua, cảm xúc trong mắt Đinh Tuần đã khác khi đó, nhưng anh vẫn là một người như vậy.
Khi nhìn vào cô, dường như luôn có một tình yêu sẵn sàng được bày tỏ.
Hứa Dung Âm bắt gặp ánh mắt chờ đợi của anh, mở miệng, có chút xấu hổ, "Là anh nói muốn kết hôn với em."
Lúc ấy cô nhìn anh, nếu lúc ấy cô từ chối, nhất định anh sẽ khóc, trong lòng trở nên mềm nhũn.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Dung Âm chưa từng yêu đương, không yêu sớm, ngay cả cảm giác thầm mến của một cô gái đang độ tuổi mộng mơ cũng không có.
Cô được gia đình và bạn bè bảo vệ rất tốt, cứ tỉnh tỉnh mê mê cho đến năm lớp bốn, giống như một tờ giấy trắng vô cùng thuần khiết.
Chỉ đến khi Hứa Dung Âm nhìn thấy ánh mắt đầy cảm xúc của anh, cô mới cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Anh nói muốn giả vờ yêu đương, cô cũng đồng ý, nói kết hôn thật, cô liền kết hôn.
Hứa Dung Âm nhỏ giọng nói: "Nhắc tới, em cảm thấy như mình bị anh lừa."
Nào có người nào chưa từng trải qua mối quan hệ nghiêm túc đã nói tới chuyện kết hôn?
Khi đó ba mẹ Hứa vô cùng sợ hãi, may mắn là họ rất hài lòng với Đinh Tuần, sau khi kết hôn cũng không khiến hai người họ quá lo lắng.
Ngoại trừ vụ tai nạn xe hơi lần này…