Chương 12

Đây dường như là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày anh chủ động hỏi.

Đinh Tuần cảm thấy vẫn có cảm giác không chân thật, cho dù anh đã ôm trọn cô vào lòng, nhưng dường như anh vẫn muốn lắng nghe giọng nói của cô một lần nữa, giống như chỉ có như vậy anh mới có thể xác nhận nhịp tim của mình không phải là nói dối.

Hầu kết của Đinh Tuần lăn lộn: “Chứng minh thế nào?” Anh không dễ bị lừa, sao có thể nghe lời cô nói là thật.

“Chuyện này có thể chứng minh thế nào?” Cho dù tính cách Hứa Dung Âm có tốt tới đâu, nghe được lời này cũng có chút tức giận, “Hai tháng nay, em ở bên cạnh giường bệnh cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho anh, chẳng lẽ vẫn đang lừa anh?"

Mấy ngày nay cô quan tâm tới anh thế nào, không phải anh không biết. Ngoài ra, những thứ như giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu, bảo hiểm y tế, anh cũng đều đã xem qua.

Ngay cả giấy tờ khi anh làm phẫu thuật cũng ký tên của cô.

Thấy cô tức giận sắp khóc đến nơi, hai mắt đỏ hoe, Đinh Tuần siết chặt lấy cô, “Ừm.” Anh nhếch môi, “Tôi rất giàu có lại đẹp trai, trùng hợp lại đang mất trí nhớ. Em thấy tôi là kẻ vừa có tiền, lại ưa nhìn, đầu óc còn đang có vấn đề, muốn vừa lừa tiền lại vừa lừa sắc..."

“Em không có!” Hứa Dung Âm quá sợ hãi, “Em không biết quản lý tiền bạc…”



Chờ khi anh hồi phục, cô vẫn muốn trả lại thẻ ngân hàng cho anh. Trong khoảng thời gian này, đóng hết khoản phí này đến khoản phí kia, cô có chút chóng mặt.

Hứa Dung Âm tì cằm vào ngực anh, nhỏ giọng phàn nàn làm những thủ tục đó thật rắc rối.

Đêm khuya có người thì thầm nói chuyện với anh, điều này làm cho ở một nơi trống rỗng trong trí nhớ của Đinh Tuần dấy lên một cảm giác quen thuộc.

“Còn gì nữa?” Đinh Tuần hỏi, “Tôi và em… quen nhau như thế nào?”

Anh nhớ rõ khi còn học trung học, Hứa Dung Âm là một người không dễ tiếp cận.

Không phải cô là một người lạnh lùng kiêu ngạo, mà mỗi lần Đinh Tuần muốn chính thức làm quen với cô, sau khi gặp cô đều sẽ lặng lẽ thu hồi suy nghĩ này lại.

Đôi khi anh không muốn làm phiền cô khi thấy cô đang nghiêm túc đọc sách hay thấy ai đó đang nhiệt tình nói chuyện với cô, cô liền hoảng sợ, từ nay về sau nhất định sẽ cách xa chàng trai kia... Đinh Tuần thấy cô cúi xuống xấu hổ bỏ chạy, câu "Xin chào, tôi tên là Đinh Tuần" đều bị nuốt ngược lại trong miệng.



Anh không thể làm cô sợ hãi.

Nhưng chính anh cũng không thể tưởng tượng được, Hứa Dung Âm được gả cho mình như thế nào.

Nói đến đây, chuyện này có hơi thái quá, Hứa Dung Âm nghĩ lại vẫn thấy vô lý.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Hứa Dung Âm đã tham gia cùng một câu lạc bộ với anh, khoa Thực hành Xã hội.

Hứa Dung Âm muốn sử dụng việc này để vượt qua chứng sợ hãi xã hội của mình, nhưng cô không ngờ rằng khi tham gia một hoạt động ngoài khuôn viên trường và có nhiều người lạ hơn, cô sẽ càng sợ hãi xã hội hơn.

Hứa Dung Âm chỉ dám nói chuyện với những người trong câu lạc bộ, nhưng cô không muốn gặp một người ít nói, ít nói đến mức trông giống như một bệnh nhân tự kỷ.

Hỏi anh một câu hỏi, anh ậm ừ một tiếng. Khi nói điều gì đó, anh hoặc trả lời "không" hoặc gật đầu nói "được".

Quả thật là kiệm lời như vàng.