Chương 10

Hai tay Hứa Dung Âm giống như không xương sờ lên khuôn mặt của anh, chóp mũi ngửi được toàn bộ hương thơm trên người cô, đầu óc Đinh Tuần giống như thiếu niên mười tám mười chín tuổi bắt đầu nhộn nhạo, tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa phá vỡ l*иg ngực anh.

Hứa Dung Âm ồ lên một tiếng, rồi tiếp tục.

Dùng tay vuốt ve cổ, ngực và cánh tay, đứng phía sau lau lưng cho anh, Đinh Tuần đột nhiên siết chặt eo anh, phát ra tiếng rêи ɾỉ không thể chịu nổi.

Không phải là anh khó chịu mà có cảm giác anh có gì không đúng.

“Vừa rồi em cũng không có dùng sức.” Trong giọng nói của Hứa Dung Âm có chút hoang mang giải thích, ngay cả khăn tắm cô cũng không cầm.

Đinh Tuần cau mày nhắm mắt lại. Có thứ gì đó dưới đũng quần của anh không thể kìm nén được nữa, thứ đó đã ngẩng đầu lên, kích thước của thứ ở giữa hai chân rất bắt mắt. Qυყ đầυ đỏ tím sưng lên, gân xanh cuộn quanh cột thịt, hơi phồng lên vì hưng phấn.

“Tôi không trách em.” Anh cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình thường, “Là do anh không quen, để tôi tự mình làm đi.”

Hứa Dung Âm lo lắng anh sẽ ngã trong phòng tắm, vì vậy cô có chút do dự. Nhưng anh nói không quen, cuối cùng trong lòng chùng xuống, có cảm giác trống rỗng đi ra ngoài.



Ánh mắt của Đinh Tuần nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô không khỏi động lòng, nghĩ đến vừa rồi đầu ngón tay mềm mại của cô cọ vào da thịt mình, cây gậy thịt lại cương cứng vài phần.

Bàn tay đang che đũng quần được thả ra, dươиɠ ѵậŧ to dài nện thẳng xuống bụng dưới, lỗ nhỏ trên bao qυყ đầυ tiết ra không ít chất dịch.

“Cỏ…” Đinh Tuần dựa vào tường, nhắm mắt lại, tay phải cầm côn ŧᏂịŧ, nhanh chóng di chuyển.

-

Hứa Dung Âm đợi Đinh Tuần tắm rửa xong rồi mới tới lượt mình, trước kia vẫn luôn là như vậy. Nhưng tối nay khi đi vào, cô luôn cảm thấy trong phòng tắm có một mùi hương đặc biệt, cô cũng không nghĩ nhiều, tắm xong liền đi ra ngoài.

Chỉ là cô quên rằng mỗi tối trước khi đi ngủ Đinh Tuần đều phải uống nước, lúc vào cô cũng quên rót nước cho anh, lúc ra ngoài lại phát hiện Đinh Tuần đã tự mình đi lấy bình nước, nhưng do anh không cầm chắc khiến cho nước vãi ra sàn nhà.

“Chân anh không bị thương chứ?” Cô thấy chiếc cốc cũng bị vỡ.



Đinh Tuần lắc đầu, anh đứng bên cạnh vẻ mặt bất lực, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó. Hứa Dung Âm cũng không thể trách mắng anh đi lại lung tung, chỉ lo lắng anh có bị thương hay không.

"Lần sau nếu anh muốn uống nước cứ nói với em, anh lên giường nghỉ ngơi trước đi."

"Được."

Hứa Dung Âm đỡ anh trở lại giường bệnh. Chân của anh cũng không bị mảnh thủy tinh làm bị thương, chỉ có điều ống quần đều ướt sũng.

Trong phòng bệnh chỉ có hai bộ áo đồ bệnh nhân dự phòng, một bộ giặt xong chưa khô, bộ còn lại mới thay.

Hứa Dung Âm muốn anh chịu đựng một chút, nhưng thấy anh cau mày, cũng biết từ trước tới giờ Đinh Tuần là người không dễ chịu đựng, chỉ có thể nói: “Nếu không sao anh không cởϊ qυầи ra? Chờ ngày mai khô rồi mặc lại."

Hứa Dung Âm vốn tưởng rằng anh khó mở miệng, không ngờ sau khi anh nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, "Được."

Bây giờ Đinh Tuần nói "ừm", "được" và "có thể" là nhiều nhất, khi lần đầu tiên Hứa Dung Âm quen biết với anh, khi đó anh cũng giống như vậy.