Kết hôn bảy năm, Đinh Tuần ngoài ý muốn gặp một tai nạn xe hơi, Hứa Dung Âm cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi ở bên giường bệnh chăm sóc hai tháng. Tới khi tỉnh lại thì phát hiện chồng của cô đã mất trí nhớ.
“Tôi và em đã kết hôn?” Người đàn ông nhíu mày, giống như cái gì cũng không nhớ rõ, nhìn chằm chằm khóe mắt đang khóc tới đỏ hoe của người phụ nữ, “Em chứng minh cho tôi xem.”
Hứa Dung Âm: … Chuyện này, chuyện này phải chứng minh như thế nào?
Người bình thường mất trí nhớ: Lấy giấy đăng ký kết hôn ra. —— Nhìn đi, đây là bằng chứng.
Đinh Tuần bị mất trí nhớ: Mặc áo bệnh nhân, anh rút dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình ra. —— "Tôi muốn thử đút vào, tìm lại cảm giác."
Câu chuyện mất trí nhớ đã cũ cùng với thịt. —— “Ký ức phai nhạt, nhưng tình yêu thì không.”
Từ vườn trường đến xã hội, từ đồng phục tới váy cưới.
"Ngay cả khi đã kết hôn nhiều năm, em vẫn luôn là bảo bối mà tôi phải lén nhìn trộm."