Ban đầu Khương Nguyệt còn không hiểu cái gì gọi là "Người cũng là thẻ đánh bạc" nhưng sau đó lập tức hiểu ra.
Mỗi một ván trên bàn đánh bạc đều không có thẻ đánh bạc. Hoặc là chơi bài, hoặc là roulette Nga*, cách chơi gì cũng có, nhưng tất cả thẻ đánh bạc đều không thống nhất.
*Roulette Nga: còn gọi là cò quay Nga. Khác với các loại trò chơi sử dụng xúc xắc, quân bài, bàn quay roulette bình thường Russian Roulette là trò chơi tử thần. Cụ thể thì quân bài sẽ là khẩu súng lục ổ xoay 6 viên và tiền cược sẽ chính là tính mạng của người chơi. Luật chơi thì vô cùng đơn giản: trong các rãnh đạn sẽ bỏ vào 1 hoặc vài viên đạn (đương nhiên là không bỏ cả 6 viên), người chơi xoay ổ đạn theo ý mình sau đó đóng bàn xoay. Những người mạo hiểm tham gia sẽ lần lượt cầm súng chĩa vào đầu mình và bắn, ai đen đủi dính phải lượt có đạn sẽ chết. Trò chơi kết thúc khi chỉ còn 1 người sống sót cuối cùng.
Thịnh Minh Lâu nắm tay Khương Nguyệt, thỉnh thoảng dừng lại bên cạnh chiếu bạc vừa bắt đầu.
Có một bàn đánh bạc rất nhỏ, có thể thấy được thẻ đánh bạc bằng mắt thường: một chiếc nhẫn kim cương cẩm thạch và một chuỗi vòng cổ ngọc trai đen tự nhiên.
Chính là so lớn nhỏ, một ván bài quyết định thắng thua.
Mà bàn bên cạnh thì chơi lớn hơn nhiều, cũng là so lớn nhỏ, nhưng thẻ đánh bạc là mười vạn đô la, hoàn toàn là cách chơi đốt tiền.
Đi đi lại lại, Thịnh Minh Lâu đều cùng cô loanh quanh luẩn quẩn xem chiếu bạc xung quanh mãi. Thẻ đánh bạc đều là tiền hoặc hiện vật, xem không tới hai ván Khương Nguyệt đã chán ngán: "Cứ vậy thôi à?"
Thịnh Minh Lâu nở một nụ cười hàm ý sâu xa: "Em vẫn muốn xem thứ khác một chút à?"
Dứt lời, ánh mắt anh nhìn về phía một cánh cửa ở sâu trong cùng. Cửa lớn khép chặt, có hai vệ sĩ đứng cạnh đó, mặc đồ vest đi giày da, đeo kính râm, dường như còn có súng lục.
"Không có giao dịch chợ đen gì chứ?" Khương Nguyệt băn khoăn.
Thế giới của người có tiền, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Thịnh Minh Lâu cầm đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nói: "Dù là du thuyền tư nhân nhưng bây giờ chúng ta vẫn trong biên giới Châu Âu, làm việc trái pháp luật với phạm tội là cấm đó bé con à."
Khương Nguyệt không tin: "Vậy mà anh còn nói người cũng là..."
Thịnh Minh Lâu không đáp, nắm tay cô đi về phía cánh cửa lớn đó.
Không ngoài dự kiến, vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa ngăn cản đường đi của hai người lại. Anh nhanh chóng nói một câu tiếng Pháp, có vẻ như là ám hiệu giao tiếp gì đó, nên vệ sĩ đẩy cửa để cho bọn họ đi vào.
Phía sau cửa sòng bạc còn lớn hơn, hơn nữa trang trí cũng phô trương hơn nhiều.
Nhưng mà rất kỳ lạ, bên ngoài sòng bạc có thể thấy được thẻ đánh bạc bằng mắt thường, người ở bên trong lại giống như chỉ là một dạng giải trí đơn thuần, tiền đặt cược gì đó cũng không có.
Thịnh Minh Lâu thay đổi động tác tay, đan xen mười ngón tay với Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt cũng chú ý đến, cảm thấy rất mơ hồ.
Từ khi bắt đầu vào đến bây giờ, lực trên tay anh càng lúc càng sít chặt, không có một giây phút nào là buông lỏng cả.
"Đi." Thịnh Minh Lâu nói.
Vừa dứt lời, anh dẫn Khương Nguyệt đi về phía một bàn đánh bạc gần nhất ở bên tay phải.
Bọn họ dựa sát một chỗ, tất cả mọi người gần bàn đó đang đánh giá Khương Nguyệt. Kinh ngạc, thưởng thức, thậm chí là vẻ mặt cân nhắc để lộ ra, như là đang đánh giá một món hàng hóa.
Nhưng khi thấy mười ngón tay siết chặt của Thịnh Minh Lâu và Khương Nguyệt, mấy con bạc lập tức thu hồi ánh mắt đê tiện, một lần nữa chuyển tầm nhìn về lại trên bàn đánh bạc.
Khương Nguyệt vừa định quay đầu hỏi thì đã thấy Thịnh Minh Lâu làm dùng tay ra hiệu đừng lên tiếng.
Được thôi.
Cô đành phải tự mình quan sát trong im lặng.
Bàn đánh bạc này có ba người, không chỗ nào không phải là đàn ông, hơn nữa còn có phụ nữ đứng bên cạnh. Trong lúc rút bài, người đàn ông lại còn nhẹ nhàng vuốt ve eo người phụ nữ, hoặc là duỗi tay chạm vào những chỗ kín đáo hơn.
Sặc, chẳng lẽ bọn họ đang...?
Ba ván bài, tính gộp lại, lớn thắng nhỏ thua.
Rút hết bài ba bên đồng thời ngả bài, là một người Pháp thắng.
Sau khi xác định người thắng xong, hai người phụ nữ khác bên cạnh hai vị khách đánh bạc thua đi đến bên cạnh người Pháp này, vô cùng mờ ám chọc mặt người này một cái.
Ngay sau đó, ông ta đứng dậy cúi đầu với hai vị khách đánh bạc kia, ôm cả ba người phụ nữ rời đi.
Khương Nguyệt có phần kinh ngạc, chuyện này là...?
Thịnh Minh Lâu thoáng quay đầu lại: "Đi thôi." Rồi lập tức nắm tay cô rời khỏi bàn đánh bạc.
"Bọn họ thế này là...?" Khương Nguyệt quả thực không hiểu nổi.
Anh cười cười, ghé vào tai cô nói một từ, trêu ghẹo cô thở dốc mà đỏ hết mặt lên.
Cô cũng không phải cô gái nhỏ còn ngây ngô gì, nhưng chứng kiến thực tế người ta dùng chiếu bạc để che đậy việc tìиɧ ɖu͙© ngẫu hứng*, hơn nữa còn là kiểu sắp xếp mà chỉ phim hạn chế độ tuổi mới có...
*Tìиɧ ɖu͙© ngẫu hứng: tìиɧ ɖu͙© ngoài hôn nhân, không cần tình yêu, mang tính thoáng qua như tình một đêm.
Xấu hổ xong, cô không kìm được mà lại hỏi: "Vậy bọn họ... khụ khụ... sau đó thế nào?"
"Sau đó?" Thịnh Minh Lâu nghĩ nghĩ, đáp lời: "Người phụ nữ đó sẽ lại quay về bên cạnh vị khách đánh bạc bị thua đó."
Khương Nguyệt: "..."
Không phải chỉ là mượn bừa cái cớ để làm bậy à!
Thịnh Minh Lâu nhìn thấu suy nghĩ của cô, lại nói thêm: "Ở trong sòng bạc, ôm eo có nghĩa là bạn gái của anh, có thể trở thành tiền đặt cược. Nhưng nếu như là thế này..." Anh giơ tay lên đan mười ngón với cô: "Đồng nghĩa với việc em là bà xã của anh, không ai có thể có ý định với em."
Khương Nguyệt hừ hừ hai tiếng: "Vậy... thế trước kia anh có từng..."
Có như những người đàn ông kia lấy phụ nữ đi đánh bạc không?
Cô không dám nói thẳng.
"Không có hứng thú, hơn nữa anh đã kết hôn rồi." Thịnh Minh Lâu đáp.
Khương Nguyệt sướиɠ đến tận tim nhưng trên mặt vẫn giả bộ rất bình tĩnh: "Chuyện này cũng không khác là mấy."
Nhưng nghĩ lại, cô vẫn thấy không thích hợp lắm. Khương Nguyệt nheo mắt lại: "Vậy nếu anh không đánh mấy thứ bài bạc này, làm sao anh biết được khẩu hiệu để đi vào sòng bạc này thế?"
Thịnh Minh Lâu: "Bởi vì nơi này còn có thể đánh bạc kiếm tiền."
Bọn họ đi sâu vào bên trong, đi thẳng đến trước một bàn đánh bạc cuối cùng.
Như trước là một đấu một, ông chủ là một tên trọc phú người Trung Đông, đeo vàng đeo bạc, trên cổ đeo dây xích vàng, giống như là xích chó. Mà đối diện ông ta, là một người Châu Á, nói một hơi tiếng Anh Mỹ trôi chảy.
Sau khi hai bên dùng tiếng Tây Ban Nha nói ra thẻ đánh bài thì sẽ do nhân viên chia bài đứng chính giữa tiến hành chia bài.
Một ván bài, quyết định sống chết.
Khương Nguyệt không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhẹ nhàng hỏi: "Tiền đặt cược là gì vậy anh?"
"Mỏ quặng vàng, và quyền kinh doanh công ty đứng xếp hạng top 50 thế giới."
Giọng anh hờ hững, mà tim của cô lại bị kéo lên đến cổ họng. Khỏi phải nói, mỏ quặng vàng tất nhiên là thẻ đánh bạc của tên trọc phú người Trung Đông, còn công ty top 50 thế giới hiển nhiên là của người Châu Á rồi.
"Nếu thua thật sự sẽ giao dịch sao?" Khương Nguyệt Nguyệt căng thẳng hỏi.
Thịnh Minh Lâu cười yếu ớt: "Sẽ."
Mở bài rồi. Tên người Châu Á có điểm số là mười, mà tên trọc phú người Trung Đông có điểm số là bảy.
Ngay trước mặt Thịnh Minh Lâu và Khương Nguyệt, tên Trung Đông đó móc ra một cái chìa khóa bằng vàng, tự mình đưa vào trong tay tên Châu Á, cũng cười chúc mừng anh ta giành được thắng lợi trong ván bài này.
Chìa khóa vàng, tương ứng với một mỏ vàng.
Thật là một ván bài, không phải thiên đường thì chính là địa ngục. Đây mới thực sự người đánh bạc hào phóng, chứ so với cái loại ván bài mười vạn đô la ngoài kia quả thực yếu như sên với trong này.
"Vậy anh có từng đánh bài không?" Khương Nguyệt căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Thịnh Minh Lâu nói: "Đã từng đánh rồi."
Vừa nói xong, tên trọc phú người Trung Đông như là nhìn thấy được người quen cũ đi thẳng tới chỗ Thịnh Minh Lâu. Trước tiên bắt tay sau đó nói chuyện hàn huyên vài câu, đều dùng tiếng Tây Ban Nha.
Làm màn chào hỏi xong xuôi với Thịnh Minh Lâu, tên trọc phú người Trung Đông nhìn về phía Khương Nguyệt, dùng tiếng Anh bập bẹ nói: "Hay là lần sau chúng ta có thể dùng người đẹp này đánh một ván."
Khương Nguyệt nghe hiểu được, còn rất khó chịu.
Cái gì gọi là lấy cô làm tiền đặt cược? Cô có thể giống mấy cô gọi là "bạn gái" kia ư!
Vẻ mặt Thịnh Minh Lâu hơi thay đổi, dù khóe miệng vẫn còn ý cười, nhưng hơi thở toàn thân đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Bà xã của tôi là báu vật vô giá, không có bất kỳ thứ gì có thể sánh bằng."
Khương Nguyệt sững sờ nhìn anh.
Sau khi kết hôn, dường như cô chưa từng nghe thấy anh nói "I love you".
Nhưng câu "Báu vật vô giá" này còn êm tai hơn "I love you" nhiều.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh lại từ trong ngực Thịnh Minh Lâu.
Du thuyền vẫn còn chạy trên biển, tiếng bọt nước từ bên ngoài song cửa sổ truyền đến, nghe khiến người ta mơ màng muốn ngủ tiếp.
"Tỉnh rồi ư?" Giọng nói của Thịnh Minh Lâu rất khẽ.
Mắt Khương Nguyệt lim dim, gật đầu.
Hôm nay tỉnh dậy còn mệt mỏi hơn bình thường. Tối qua sung sướиɠ một trận, cô hiếm lắm mới chủ động trêu chọc Thịnh Minh Lâu, chẳng ngờ anh như thể nhẫn nhịn rất lâu nên đòi hỏi một lần sướиɠ đã đời, giữ lấy cô không chịu thả ra.
Một lần nối tiếp lần nữa, đến tận khi hửng sáng mới chịu ngừng lại.
Khương Nguyệt rụt cổ trong ngực Thịnh Minh Lâu, ngửi mùi trên người anh. Như thể hương vị gỗ nào đó, lành lạnh, sạch sẽ nhưng rất khoan khoái, dễ chịu.
Thịnh Minh Lâu đã tỉnh ngủ hẳn, một tay ôm cô, tay kia vén tóc tai lộn xộn trên trán cô.
"Nguyệt Nha, anh có chuyện quan trọng nói cần nói với em."
Khương Nguyệt không mở mắt ra, chỉ lên tiếng trả lời: "Ừm."
"Chuyện là..." Thịnh Minh Lâu muốn nói lại thôi.
Khương Nguyệt nhíu mày. Hai vợ chồng thì có gì không thể nói. Hơn nữa không hiểu sao cô còn cảm thấy anh có chút chột dạ?
"Anh muốn nói cái gì?" Cô nhấc mí mắt lên, thấy lông mày anh cũng nhíu chặt vào, dường như đang do dự mở miệng nên nói hay không.
Anh quay mặt ra chỗ khác, ho khan vài tiếng: "Nếu như, anh nói là nếu như. Nếu như chúng ta có em bé, cho dù là bé trai hay bé gái, anh cũng thích."
Làm sao tự nhiên lại bắt đầu nói việc em bé rồi hả?
Khương Nguyệt vừa định bảo: Đừng suy nghĩ quá nhiều, lần nào chúng mình cũng có...
Mà có... sao?
Tối hôm qua suốt quá trình đều không khống chế được để củi khô bốc cháy mãnh liệt, Thịnh Minh Lâu bị cô khıêυ khí©h xong còn chưa quay lại cabin thì đã có phản ứng, vậy có thời gian tìm cái thứ kia không!
Khương Nguyệt không thể tin được nhìn về phía Thịnh Minh Lâu, cũng đột nhiên lắp bắp: "Cho nên, tối hôm qua, nhiều lần như vậy, toàn bộ..."
"Không mang." Thịnh Minh Lâu nói.
Thêm nữa giọng nói còn có phần tủi thân chột dạ là cái chuyện gì đây!
Đều nói tình bùng cháy thì cũng là lúc dễ dàng trúng quả nhất, tối hôm qua nồng độ phenylalanin* trong không khí quả thực đạt tới đỉnh điểm.
*Phenylalanin: bắt nguồn từ phim Bí mật của tình yêu (谈情说案) của Hồng Kông, là một chất tăng tiết khi hai người ở bên cạnh nhau, khiến cảm xúc của bọn họ tăng vọt, sẽ có cảm giác vui thích, khi nồng độ chất này không ngừng gia tăng, đến khi hai người đồng thời bị chất này ảnh hưởng, tình cảm sẽ đi đến trạng thái và quan hệ nồng nàn nhất, được gọi là tình yêu. Trên thực tế khoa học thì là chất phenylethylamin, có thể có sự nhầm lẫn do đọc qua khá giống nhau, là một chất có tính kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© rất mạnh. Theo nhà nghiên cứu Cain tại Mỹ, khi nam nữ yêu đương hoặc quan hệ tìиɧ ɖu͙©, trong đại não tính chất điện hóa của não hoạt động vô cùng mạnh mẽ, tế bào thần kinh của vùng dưới đồi của cả nam và nữ sẽ bị kí©h thí©ɧ nhanh chóng, kí©h thí©ɧ vào toàn bộ thể xác và tinh thần, khiến cho hàng loạt chất tìиɧ ɖu͙© thần kỳ sản sinh, theo máu chảy khắp toàn thân, sinh ra kɧoáı ©ảʍ quên hết sự đời. Vì thế hai trái tim sẽ tóe lửa tình cuồng nhiệt, lúc này hai bên có sự đồng điệu về mọi mặt, càng thêm kí©h thí©ɧ sự làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt, sau đó lêи đỉиɦ.
Khương Nguyệt đột nhiên thò tay ra kéo mặt Thịnh Minh Lâu, bắt anh nhìn thẳng vào chính mình: "Thịnh Minh Lâu, em hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải trả lời em thật lòng."
"Ừm."
"Anh có hay không... chỉ là có hay không..." Mỗi khi đến thời điểm thế này, Khương Nguyệt giống như bị Khả Tụng nhập vào người, miệng đều không hoạt động nổi: "Ý em là... anh..."
Thịnh Minh Lâu trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi cô lại.
Nụ hôn dài qua đi, anh mới lưu luyến tách ra, xúc động nói: "Nguyệt Nha, chúng mình sinh em bé đi."
Thình thịch.
Thình thịch.
Khương Nguyệt nghe tiếng tim mình đập, lần đầu tiên trong cuộc đời tiếng đập lớn đến như vậy.
Cô vươn tay, ôm lấy cổ Thịnh Minh Lâu, nhẹ nhàng hôn lên: "Tất cả mọi chuyện em đều nghe theo anh."
Thiệp mời Đại tiệc Tinh Quang tới tay Khương Nguyệt nửa tháng sau đó.
Thời gian bắt đầu là bảy giờ tối ngày kia, trong đại tiệc sẽ tiến hành bình chọn cho một lượt bình chọn mới, bao gồm Diễn viên chính xuất sắc nhất, Diễn viên phụ xuất sắc nhất, cùng với một lượt bình chọn Bốn tiểu hoa đán mới.
Muốn tham gia đại tiệc này, tất nhiên phải trang bị đầy đủ.
Ngay khi nhận được thiệp mời, Khương Nguyệt đã vội vàng chạy về trang viên Bogan, cô định nhờ Thịnh Minh Lâu gọi đoàn đội William về, chuẩn bị tốt để đi thảm đỏ đánh bật tất cả các cô gái khác.
Vừa tiến vào thư phòng, anh đã giơ tay phải lên.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh, kẹp một tờ thiệp mời màu trắng tinh có hình chiến sĩ tặng hoa hồng Damascus*, trên thiệp mời còn có mùi nước hoa thoang thoảng.
Hoa hồng Damascus*: Loại hoa hồng được nhà văn Shakespeare, người Babylon và người Ai Cập cổ đại hết mực ca ngợi, được cho là "vua của các loài hoa hồng" bởi hương thơm nồng nàn rất đặc biệt. (Damascus được lấy tên từ thủ đô của Syria.)
Khương Nguyệt ngẩn người: "Cũng mời anh rồi?"
"Ừm, sau Tinh Quang là tiệc từ thiện tối." Thịnh Minh Lâu trả lời.
Thì ra là thế.
Cô gật đầu, lại hỏi: "Vậy chừng nào anh đến nơi?"
"7h30, giống em." Anh bỏ thiệp mời ra, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, "Bà Thịnh, anh có thể mời em đi chung thảm đỏ được không?"
Khương Nguyệt liếc mắt nhìn anh đưa khuỷu tay ra, nụ cười trên mặt không thể che giấu được nữa.
Cô dịu dàng khoác tay Thịnh Minh Lâu: "Vô cùng sẵn lòng."