Chương 42

Buổi ghi hình ngoại cảnh ngày hôm sau xác định ở một khu biệt thự ở ngoại ô Kinh Cảng.

Vì lần ghi hình này, M"s đã bỏ một số tiền lớn thuê hơn phân nửa biệt thự trong khu này, người dân tiếp tục cuộc sống bình thường, còn tổ chụp hình thì tiến hành quay chụp, không liên quan đến nhau.

Chỗ nghỉ ngơi tạm thời được xác định là một biệt thự trống ở trung tâm đường chính, cũng là khoảng không gian được đặc biệt M"s thuê trong thời gian ngắn.

Biệt thự đã được sửa sang sơ qua, bên trong cũng có các vật dụng gia đình đơn giản, trong đó có một phòng ngủ được chia cho hai người phát ngôn làm phòng nghỉ.

Quần áo của Khương Nguyệt giống y như hôm qua, trang điểm trên mặt cũng copy y chang như hôm qua luôn.

Ở trong phòng thay quần áo xong, Khương Nguyệt vừa kéo khóa kéo, vừa đi ra ngoài.

Lúc này, trong phòng nghỉ chỉ có hai người là cô và Khả Tụng.

"Chị, em vừa mới ra ngoài nhìn thoáng một lượt, chị cũng nên cẩn thận." Khả Tụng nói nhỏ.

Khương Nguyệt còn tưởng là cô ấy nói buổi quay chụp ngày hôm nay có nguy hiểm nên nhắc cô cẩn thận, dù sao cũng là quay hình trên xe đang chạy trên đường, người còn phải đứng lên.

Khương Nguyệt cười cười: "Không sao đâu, trên xe thể thao có biện pháp bảo vệ mà."

"Em không phải nói chuyện này." Khả Tụng nắm tay che trên miệng, vẻ mặt hơi có chút cười trên nỗi đau khổ của người khác: "Cảnh quay trong nhà ngày hôm qua, bởi vì đại Boss hạ lệnh quay lại toàn bộ, Tiết Vũ Khê tổng cộng NG hơn hai mươi lần mới qua. Hôm nay cũng vậy, đạo diễn bắt cô ta bắt siêu kỹ càng luôn, hơi có chút không đúng là lại làm lại. Hiện tại cô ta đã tức đến tái mặt luôn rồi, hihi hihi..."

Khương Nguyệt nhấc tay lên dùng cạnh tay nhẹ nhàng chém vào đầu cô ấy.

Không đau, nhưng có tác dụng uy hϊếp.

"Em đừng có hihi hihi, cô ta bước vào bây giờ, khẳng định sẽ kiếm chuyện với chị đó." Khương Nguyệt nói.

Điều kiện quay ngoại cảnh kém một chút, hai người có xu thế như nước với lửa chỉ có thể ở chung một phòng nghỉ. Chờ đến khi Tiết Vũ Khê chụp xong hết, bên ngoài còn phải thu dọn bối cảnh mất nửa tiếng nữa rồi mới đến lượt Khương Nguyệt.

Trong nửa tiếng này, ai mà biết Tiết Vũ Khê đang bày cái mặt thối hoắc đó lại nói ra lời quái gở gì.

Khả Tụng thu lại nụ cười: "Em đây không phải chỉ đang nhắc nhở chị thôi sao..."

"Nếu không thì đợi đến lúc cô ta tìm chị gây chuyện, em giúp chị đứng lên cản lại nhé?" Khương Nguyệt nghiêng đầu liếc cô ấy.

Nếu Khả Tụng có sự can đảm kia, chắc chắn sẽ cản giúp Khương Nguyệt. Nhưng đáng tiếc Khả Tụng ăn nói vụng về, cho dù có đứng lên cũng không thể nói được lời nào hùng hồn cả.

Còn chưa đến lúc nhưng Khả Tụng đã muốn líu cả lưỡi: "Vậy, vậy, vậy, em sẽ..."

"Đừng vậy vậy nữa." Khương Nguyệt nhéo nhéo hai má mũm mĩm của cô ấy: "Chị đi cãi nhau còn cần em giúp đỡ sao?"

Cái danh Khương Hờn Dỗi của cô cũng không phải là nói không đâu.

Dự tính buổi ghi hình của Tiết Vũ Khê cũng sắp xong rồi, Khương Nguyệt và Khả Tụng vô cùng ăn ý không nói gì nữa.

Một người thoáng dựa vào phía sau, ngồi trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi. Một người cầm di động lên, tít tít tít gõ chữ gửi tin nhắn cho bạn trai.

Không tới mười phút đồng hồ, cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy mạnh ra.

"Quay một lần, hai lần, đến lần thứ ba vẫn còn quay! Không phải là cố ý kiếm chuyện với tôi ư!" Một chân Tiết Vũ Khê đã bước vào, trực tiếp ném mũ xuống đất.

Cô ta cũng không quan tâm người bên ngoài có nghe được hay không, càng chửi càng hăng, càng mắng thì giọng càng lớn: "Nếu biết sớm sẽ không nhận cái đại ngôn này, chẳng qua chỉ là một cái series phấn mắt thôi, có cái gì ghê gớm chứ, cũng không phải là tất cả các nhãn hiệu đồ trang điểm của Meta!"

Khương Nguyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt quét về hướng cửa.

Cái miệng Tiết Vũ Khê không ngừng mở ra, trợ lý sau lưng cô ta cũng không dám hé răng, chỉ im lặng nhặt cái mũ bị cô ta ném xuống đất.

Tiết Vũ Khê nhìn người trợ lý đang khom lưng xuống, mắng: "Cút, cút, cút, đừng lượn lờ trước mặt tôi."

Trợ lý cầm lấy chiếc mũ, lặng lẽ rời khỏi phòng, cũng đóng cửa lại.

Sau khi trợ lý rời đi, ánh mắt Tiết Vũ Khê liếc một cái, đối mắt với Khương Nguyệt, cười khinh thường: "Cô đã ở đây rồi à?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Hai người chung một cái phòng nghỉ, Khương Nguyệt không ở trong đây thì có thể đi đâu chứ? Đi ra ngoài coi cô ta bị đạo diễn hô NG rồi vỗ tay nói đạo diễn làm tốt lắm à?

Khương Nguyệt đương nhiên sẽ không trực tiếp nổi giận, chỉ nói: "Đúng vậy, chờ thay ca."

Tiết Vũ Khê trợn mắt liếc cô một cái, đặt mông ngồi xuống trước gương trang điểm, tức giận trả lời: "Cô tốt nhất cũng cẩn thận một chút, thể hiện tốt một chút. Yêu cầu của tổng giám đốc Thịnh rất cao đó, đừng để đến lúc bị bắt dừng hoài thì rất khó coi."

Khương Nguyệt: "Phải không?"

Là yêu cầu của Thịnh Minh Lâu rất cao hay là Tiết Vũ Khê biểu hiện quá kém cỏi?

Nghe thấy cô hỏi lại, Tiết Vũ Khê cười cười, xuyên qua gương nhìn về mặt Khương Nguyệt: "Chẳng qua là, tôi nghĩ chắc cô sẽ có ưu đãi đặc biệt đúng không? Dù sao cảnh quay trong nhà ngày hôm qua quay một lần đã qua rồi... Khương Nguyệt, mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Thịnh hình như không tệ đâu?"

Đây không còn là thăm dò mà là câu hỏi luôn rồi.

Khương Nguyệt tùy ý dùng tay gảy gảy tóc: "Đúng vậy, tôi với Thịnh phu nhân là bạn tốt mà."

Tiếng nói vừa dứt, Khả Tụng liếc Khương Nguyệt một cái, phụ họa gật đầu: "Là bạn tốt nhất lớn lên từ nhỏ."

Khương Nguyệt là bạn tốt với Thịnh phu nhân, những lời này Tiết Vũ Khê đã nghe vài lần rồi. Nghe nói trong đoàn làm phim "Thiên kim", trong lúc vô tình Khương Nguyệt để lộ ra với em trai ba chữ, không giống như lời nói dối.

Trong giới này nhỏ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến tai cô ta.

"Thật sao?" Tiết Vũ Khê quay đầu lại nhìn Khương Nguyệt, thật ra cô ta không tin tưởng lắm.

Trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, người vợ của Thịnh Minh Lâu - người giàu nhất châu Á lại là bạn tốt của Khương Nguyệt à? Nếu chỉ đơn giản là bạn tốt, vậy tại sao Thịnh Minh Lâu phải giúp đỡ Khương Nguyệt khắp nơi chứ?

Khương Nguyệt nháy mắt mấy cái: "Tôi lừa cô làm gì?”

Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, giới này tuy rằng nhỏ, nhiều người lắm miệng nhưng những gì nên nói hay không nên nói, đều tự biết chừng mực.

Tiết Vũ Khê ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Vậy tôi đây chúc Thịnh phu nhân và tổng giám đốc Thịnh bên nhau mãi mãi."

Ý là, bọn họ bên nhau mãi mãi, "tuesday" Khương Nguyệt sẽ không có cơ hội.

Khương Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tiết Vũ Khê.

Trong đôi mắt vẩn đυ.c kia, Khương Nguyệt không nhìn thấy thành ý chúc phúc của cô ta, nhưng vẫn đáp lại: "Cảm ơn."

Hai chữ "Cảm ơn." vang vọng có lực, chặn Tiết Vũ Khê á khẩu không trả lời được. Cô ta hừ một tiếng, xoay người qua chỗ khác, không thèm để ý đến Khương Nguyệt nữa.

Khả Tụng trao đổi ánh mắt với Khương Nguyệt.

Khả Tụng: Chị, để lộ như vậy có sao không?

Khương Nguyệt đá lông nheo một cái: Yên tâm, đầu óc Tiết Vũ Khê không tốt đến vậy đâu.

Tình hình lúc Khương Nguyệt ghi hình hoàn toàn tương phản với Tiết Vũ Khê.

Trong lúc chụp hình trên xe đang chạy, động tác tay chân của Khương Nguyệt rất thoải mái như là trên đất bằng, không chỉ đúng chỗ mà còn tràn ngập cảm giác phóng khoáng trực quan.

Quay cảnh dài xong lại mau chóng bổ sung thêm mấy cảnh, Khương Nguyệt thuận lợi kết thúc công việc.

Lúc kết thúc công việc vừa khéo hơn năm giờ chiều, Tiết Vũ Khê lại bị gọi ra chụp lại, Khương Nguyệt đã leo lên chiếc xe Bentley, theo Yến Trì xuất phát về hướng trang viên Bogan.

Khi chạy ngang qua cầu Bogan, Khương Nguyệt hỏi một câu: "Thịnh Minh Lâu còn chưa về à?"

Yến Trì: "Đêm nay thiếu gia sẽ quay về trang viên."

Khương Nguyệt nhướn mày, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Cậu với Khả Tụng gần đây sao rồi?"

Yến Trì im lặng vài giây mới nói: "Rất tốt."

Đúng là rất tốt, Khương Nguyệt cũng nhìn ra.

Từ sau khi bắt đầu nói chuyện yêu đương với Yến Trì, mỗi ngày Khả Tụng đều giống như ở trong vại mật, thường xuyên nhìn di động cười ngây ngô. Mà bởi vì mối quan hệ với Khương Nguyệt, Khả Tụng và Yến Trì có rất ít cơ hội gặp mặt.

Toàn bộ thế giới đều biết Khả Tụng là trợ lý của Khương Nguyệt, cũng biết Yến Trì là vệ sĩ của Thịnh Minh Lâu.

Đề tài về Khương Nguyệt và Thịnh Minh Lâu rất nhạy cảm, nếu hai người cấp dưới còn bị chụp đang lén lút hẹn hò, chắc chắn sẽ lại có một hồi mưa máu gió tanh.

Cũng may là Khả Tụng và Yến Trì đều ý thức được đại cục, cũng không để ý chuyện không được gặp mặt.

"Ủy khuất hai người các cậu rồi." Khương Nguyệt thở dài sâu xa, chống má nhìn bên ngoài cửa sổ: "Chờ đến khi hai người kết hôn, tôi với Minh Lâu sẽ tặng hai người một phần lễ vật thật lớn."

Nghe được hai chữ "kết hôn", cả người Yến Trì cứng đờ, vành tai cũng ửng hồng lên.

Cậu nghẹn cả ngày, cuối cùng vừa cứng ngắc vừa ngượng ngùng nói: "Cám ơn phu nhân."

Khương Nguyệt ở ghế sau thoáng nhìn thấy hai má đỏ ửng của cậu, cười đến mức giống như người mẹ có con trai cuối cùng cũng học được ra ngoài tìm cải trắng: "Vậy cậu tính khi nào thì cầu hôn với Khả Tụng vậy?"

Yến Trì lại sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: "Vào đợt tuyết đầu mùa năm nay."

Khương Nguyệt gật đầu.

Không ngờ tên nhóc này còn lãng mạn quá, còn hơn nhiều so với Thịnh Minh Lâu.

Trở lại trang viên, Khương Nguyệt bước vào phòng tắm ngâm bồn, tóc cũng không sấy, trực tiếp lên giường đi ngủ.

Ngủ đến rất bình yên, rất ngon, mơ mơ màng màng còn mơ thấy khung cảnh mình ở trong cô nhi viện. Nhớ tới cây đa lớn ở bờ rào cô nhi viện, dưới tàng cây đa còn có một chiếc xích đu.

Còn có chiếc cầu thang hoen gỉ dẫn lên tháp chuông, mỗi lần leo lên chạm vào sẽ có gỉ bám đầy đỏ rực cả tay.

Trong giấc mơ, cô đang ngồi trên đỉnh tháp chuông, trên đầu treo một cái chuông thật lớn, bên tai có tiếng gió thổi, ngẩng đầu lên sẽ thấy mặt trăng và một bầu trời đầy sao.

Bên cạnh đột nhiên có người nói: "Anh rất thích Nguyệt Nha."

Khương Nguyệt quay đầu lại thấy một cậu bé trai. Nhìn không thấy rõ mặt nhưng đầu cậu cao hơn so với cô, tuổi cũng lớn hơn, đang ngẩng đầu ngắm trăng.

Khương Nguyệt cố gắng nhìn cụ thể gương mặt của cậu nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy rõ: "Anh đang nói là anh thích em sao?"

Cơ thể cậu bé trai hơi cứng lại một chút, quay lại bên này nhìn cô.

"Tên của em là Nguyệt Nha mà." Cô nở nụ cười, thấy rõ bên tai cậu bé đỏ bừng, một dạng muốn nói lại thôi: "Này, em còn chưa biết anh tên gì đâu đó!"

"Anh tên là..."

"Tút tút tút---!" Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên bên tai Khương Nguyệt.

Bả vai cô bỗng run lên, bừng tỉnh sau cơn hoảng sợ.

Tiếng chuông vẫn còn vang, nhưng ý thức của Khương Nguyệt vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ. Cô ra sức nhớ lại, nhớ lại cậu bé trai kia cuối cùng có nói ra tên mình là gì hay không.

Nghĩ không ra.

Khương Nguyệt đành phải buông tha, cầm điện thoại kết nối: "Alo?"

"Chị!! Chị đã xem chưa!! Weibo, Weibo, trên Weibo!" Khả Tụng luống ca luống cuống, nói chuyện không hề có tý logic nào, nhưng lại nghẹn ngào, nghẹn ngào: "Chị chị chị, em em em, aaaa!"

Cái gì gọi là chị chị chị em em em aaa vậy?

Khương Nguyệt ngồi ở trên giường, trong đầu đặc như hồ dán, bởi vì bỗng dưng bị đánh thức, cô có chút không kiên nhẫn: "Em vuốt thẳng đầu lưỡi đã rồi nói chuyện tiếp với chị."

Nói xong, Khương Nguyệt ngắt điện thoại, còn thuận tay tắt luôn di động.

Bây giờ thì yên tĩnh rồi.

Khương Nguyệt buông tay xuống, người ngả về phía trước, ngã lại vào trong chăn. Không đến một phút đồng hồ đã tiếp tục ngủ.

Cùng lúc đó, cả Weibo dường như bị tê liệt, năm trong số mười cái hotsearch đều có liên quan đến Khương Nguyệt, nhưng bởi vì hệ thống gặp sự cố, nên không ai có thể click vào được.

#Tuesday Khương Nguyệt#

#Đêm khuya Khương Nguyệt đi vào nhà riêng của người giàu nhất#

#Đau lòng cho Thịnh phu nhân!#