Chương 15: Chậc, có tiền tốt thật

Chiếc xe dã ngoại hỏng vốn đậu ở bìa rừng nhỏ đã bị lái đi, thay vào đó là một đội xe thương vụ mới toanh.

Bề mặt của mỗi chiếc xe thương vụ đều sạch sẽ như mới, kính xe không tì vết, thậm chí ngay cả bánh xe cũng không dính quá nhiều bùn đất. Chỉ nhìn cũng có thể phun ra hai từ:

Giàu có.

Khương Nguyệt nói: “Phó đạo diễn, tôi nghĩ như thế này chắc sẽ không ảnh hưởng đến người khác chứ nhỉ?”

Khu rừng nhỏ này cách sân bóng khoảng 200 mét, tất nhiên cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Nhưng vào nghề đã mười năm, phó đạo diễn vẫn chưa hề thấy qua tình huống nào như vậy.

Không nói cái khác, chỉ riêng năm chiếc xe thương vụ kia thôi cũng đều có giá nhập khẩu bình quân đến hàng triệu rồi à! Đó đâu phải là thứ mà một diễn viên quèn mới tái xuất có thể gánh vác được? Trừ phi...

Phó đạo diễn nhìn thấu nhưng cũng chẳng nói toạc ra, mà chỉ nói: “Cô đây là muốn...”

“Chiếc xe dã ngoại lúc trước cũng hỏng rồi, sửa lại cũng khá phiền phức. Chiếc Ford E350 này là chút lòng thành của tôi.”

Khương Nguyệt cười nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khiến trái tim người ta run rẩy.

Trong làng giải trí, những người quăng tiền mở đường không phải là hiếm thấy, nhưng nhìn chung đều là những nhãn hiệu đá quý rẻ tiền, hết sức cũng chỉ vài ngàn. Kém thêm chút nữa thì tặng thuốc lá hay rượu có tiếng cũng như xong chuyện rồi.

Đằng này vừa xuống tay là cả chiếc xe dã ngoại xa hoa hàng triệu tệ, quả thật là lần đầu tiên thấy.

Trong lòng phó đạo diễn dao động, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Cô đã vì đoàn phim như vậy, tôi cũng không tiện thoái thác nữa.”

Ý cười của Khương Nguyệt không giảm.

Quà trao xong, tiếp theo nên xuất binh rồi.

“Phó đạo diễn, trước kia ông nói tổ phim thiếu nhân lực, nhóm phục hoá đạo kiếm không ra...”

Đúng là nhận được lợi lộc từ người khác, nên phó đạo diễn cũng thay đổi giọng điệu ngay lập tức: “Không sao, chỉ cần tôi mở miệng, chuyện này không khó giải quyết.”

Nếu đã không khó giải quyết, vậy mà lần trước còn nói muốn “thương lượng thêm”?

“Không cần phiền thế đâu.”

Khương Nguyệt búng tay.

Chẳng đợi phó đạo diễn phản ứng, cửa trước của đội xe thương vụ đồng loạt mở ra.

William dẫn đầu người của ekip xuống xe, nhăn mũi quét tới quét lui, thái độ vô cùng chán ghét: “What a horrible place!” (Thật là một nơi kinh khủng!)

Ngay sau đó, cửa xe sau cũng mở ra.

Chiếc xe đầu tiên được sửa thành phòng trang điểm độc lập, bốn chiếc xe phía sau chứa đầy các thiết kế của các thương hiệu nổi tiếng mới nhất mùa này.

Phó đạo diễn không thể nào nặn ra dáng vẻ từng trải nữa, trợn mắt há mồm không nói nên lời.

Khương Nguyệt rất bình tĩnh nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ để ekip xem tạo hình của những người khác trước, sẽ không diễm áp* quá đâu.”

*Diễm áp chỉ vẻ xinh đẹp lấn át những người còn lại, quá mức xinh đẹp.

Nghe thấy hai từ “diễm áp” này, phó đạo diễn giật mình.

Ông ta cười, giọng điệu mang theo vài phần miệt thị: “Tổ phục hoá đạo của chúng tôi là những người nổi tiếng trong giới. Khương Nguyệt à, đôi khi tự tin quá mức cũng không tốt đâu.”

Lời vừa nói xong, tiếng nói ríu rít vang lên ở phía sau:

“Đó không phải là chuyên gia trang điểm hàng đầu thế giới William Morales đó sao?”

“Cái người từng lên bìa tạp chí VOGUE hả?”

“Đúng đó, chính là ông ấy! Nếu như chẳng có tên tuổi gì trên trường quốc tế, mà chỉ giàu thôi cũng không mời được ông ấy đâu!”

“Nếu tôi có thể được ông ấy chỉ dạy chút chút thì tốt quá rồi.”

Mặt phó đạo diễn chuyển từ xanh sang trắng, định bụng quay đầu mắng chửi, nhưng lại phát hiện những người bàn luận rôm rả đó chẳng phải ai khác, mà chính là thành viên của tổ phục hoá đạo.

Vả mặt đến cũng quá nhanh đi, đau quá chừng.

Phó đạo diễn bỗng chốc tức giận đến mức suýt nữa nhồi máu cơ tim, viện cớ một cách hoàn mỹ nhưng không thể nổi cáu: “Đoàn phim trả tiền để mấy người đến buôn chuyện sao hả? Cẩn thận không tôi sa thải anh chị bây giờ!”

Tổ phục hoá đạo không dám hó hé gì nữa, bèn hậm hực tản đi.

Khương Nguyệt khoanh tay cười nhạt.

Đúng là một màn kịch hay, xem trăm lần không chán.

Trút giận xong, tâm trạng của phó đạo diễn dịu đi không ít, khi quay lại, sắc mặt đã khôi phục như vẻ bình thường.

“Tôi phải bàn bạc với đạo diễn một lát.” Phó đạo diễn cố ý tỏ vẻ vô cùng khó xử, “Dù sao thì mọi người đều phải thống nhất về phục trang, trang điểm và đạo cụ mà.”

Khương Nguyệt nói: “Tôi hiểu.”

Nếu như không cẩn thận diễm áp ai đó, sự việc sẽ rất khó giải quyết.

“Vậy được, trước tiên cô cứ đợi tin tức.” Phó đạo diễn chốt hạ một câu, rồi vội vàng rời khỏi đó.

E rằng chỉ có thể đợi được tin xấu mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng phải đợi đến lúc nghỉ trưa mới có kết quả, không ngờ chưa đến một giờ đồng hồ, đạo diễn đã đích thân tìm đến.

Lúc này, Khương Nguyệt đang ngồi trong xe xem kịch bản, học thuộc lời thoại.

Cô không phát hiện ra, là Khả Tụng nhắc nhở cô: “Chị, là đạo diễn.”

Khương Nguyệt quay đầu, thấy trong tay đạo diễn cầm một cuộn kịch bản, gương mặt tròn trịa bóng nhẫy nổi giận đùng đùng, ngay cả bước đi cũng tràn ngập sự tức giận.

“Tin tức đến rồi.” Cô nói.

Xem ra quả là tin xấu.

Cô vừa xuống xe, đạo diễn đã lập tức giảng giải: “Khương Nguyệt, cô đừng làm quá! Mặc dù vai của cô là một thiên kim đại tiểu thư, nhưng ngay cả Thanh Xuyên cũng không...”

Tìm không ra từ để ví von, đạo diễn khua tay, bao quát năm chiếc xe thương vụ ở phía trước, lắp bắp nói: “Không có loại đãi ngộ này đâu!”

Khương Nguyệt trầm tư nửa giây, dẫn dụ: “Ý của ông là phục hoá đạo của tôi và Diệp Thanh Xuyên không được khác nhau?”

“Tất nhiên! Vai hai người diễn là chị em đấy!”

Cái này còn không đơn giản sao.

Cô nhếch môi, cười ranh mãnh: “Nếu như tôi nói, trên xe cũng có trang phục nam mới nhất của mùa này thì sao?”

“Vậy cũng không...”

Chữ “được” mắc cứng trong họng, đạo diễn há hốc mồm, phát ra âm thanh không thể tin nổi: “Hả?”

Khương Nguyệt ra vẻ tiếc nuối: “Nhưng chỉ có Armani và Versace mà thôi.”

Đạo diễn: “Đủ...”

Đủ rồi, hai thương hiệu nổi tiếng quốc tế, không đủ cũng phải đủ.

Đáng tiếc không chen thêm được câu nào.

“Nếu ông cảm thấy không đủ, tôi có thể yêu cầu họ gửi thêm Brioni, Zegna đến.” Khương Nguyệt nói.

Đạo diễn: “???”

Khương Nguyệt chớp mắt: “Tất nhiên, thiết kế riêng cao cấp cũng có thể nha.”

Ma quỷ, đúng là ma quỷ.

Ai đời lại mang thiết kế riêng đến để làm trang phục diễn!

Sự tức giận của đạo diễn đã bốc hơi, ý kiến cũng quẳng hết lại phía sau. Ông ta ho khan vài tiếng, căng thẳng vặn vặn bàn tay mập mạp: “Vậy được, cứ thế đi.”

Khương Nguyệt cúi người: “Cảm ơn đạo diễn đã hiểu.”

Đạo diễn vẫy tay ra hiệu cô đừng khách sáo, sau đó lấy bộ đàm ra: “Thông báo Thanh Xuyên đến thử đồ.”

“Trong rừng cây nhỏ nhé, nhanh lên.”

Khương Nguyệt quay đầu, làm ký hiệu tay “OK” với Khả Tụng đang dựa vào cửa sổ xe âm thầm quan sát.

Khả Tụng cũng đưa ngón tay cái lên.

Chậc, có tiền tốt thật.

“Action!” (Diễn!)

Ánh nắng chiều bám vào góc nghiêng, rơi vào ghế bậc thang trong giảng đường.

Một chàng trai có thân hình dong dỏng, vẻ ngoài điển trai, thanh tú đứng giữa bục giảng. Cậu ta đang viết công thức vật lý bằng phấn hồng, phát ra những tiếng sột soạt liên tục.

Khương Nguyệt mang trên mình chiếc váy liền thân hở lưng bằng ren của Chanel, lưng dựa vào thành bàn của hàng ghế đầu tiên.

Ánh mắt cô di chuyển theo tay của chàng trai, mắt đong đầy sự cưng chiều: “Vậy chị đi trước, em nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy.”

“Ài.”

Diệp Thanh Xuyên cau mày, xoay người có chút mất kiên nhẫn: “Chị này, em không phải đứa trẻ lên ba.”

Giọng nói của anh tràn đầy sức trẻ, phút chốc đưa mọi người trở về tuổi thanh xuân của những năm đầu mười tám tuổi.

“Ừ.” Khương Nguyệt mỉm cười, nhấc chân đi lên bục giảng.

Cô đưa tay ra, tỉ mẩn giúp anh chỉnh sửa lại cổ áo bị lật: “Đã hai mươi tuổi rồi, đến quần áo còn không mặc được tử tế. Trong mắt chị, em mãi mãi là một đứa trẻ.”

“Cut!" (Cắt)

Hai người lập tức tách ra.

Vì để tránh nghi ngờ, Khương Nguyệt còn cố ý tách ra vài mét.

Đạo diễn ở cách đó không xa dùng loa hét lên: “Thanh Xuyên, cậu đỏ mặt cái gì vậy!”

Diệp Thanh Xuyên còn đứng trước bảng đen, sờ sờ mũi, vô cùng xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

Ba cảnh quay liên tiếp đều vì Diệp Thanh Xuyên đỏ mặt khi nhìn Khương Nguyệt ở phân đoạn cuối, khiến cho đạo diễn không thể không gầm Cut.

“Tỉnh táo lại chút đi! Cô ấy là chị cậu, chị cậu đấy biết chưa hả? Chị lớn như mẹ, cậu cứ tưởng tượng cô ấy là mẹ cậu đi! Đừng có nhìn thấy gái đẹp là đỏ mặt.”

“Vâng.” Diệp Thanh Xuyên gật đầu.

Khương Nguyệt không phải chỉ dùng “xinh đẹp” là có thể hình dung được.

Mắt thấy cô lại bước đến, Diệp Thanh Xuyên lại trở nên căng thẳng: “Xin lỗi nhé, hại chị phải diễn lại cùng tôi thêm lần nữa.”

“Không sao.” Khương Nguyệt cười nhạt, “Là chị thì đây là điều nên làm thôi.”

Vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, muốn không rung động cũng khó chứ đùa.

Diệp Thanh Xuyên hắng giọng, có chút mắc cỡ: “Ừm, em sẽ cố gắng.”

Mười phút sau, cảnh này đã quay xong.

“Các bộ phận nghỉ ngơi, sắp xếp lại một chút, chúng ta chuẩn bị đổi địa điểm.”

Khương Nguyệt bước ra khỏi giảng đường, làm một cái duỗi người trên hành lang.

Aaaa, kịch bản buổi chiều cuối cùng quay xong rồi.

Khả Tụng chờ ở một bên lập tức chạy đến, nhưng lại không thể nhanh hơn người kia.

Diệp Thanh Xuyên bước dài đến bên Khương Nguyệt, lúc cười hé miệng lộ ra chiếc răng nanh: “Chị Nguyệt, bình thường chị hay chơi game chứ?”

Thì ra là đến để nói chuyện.

“Tôi thích xem phim hơn.”

“Em cũng thích! Em thích “Avengers”, chị đã xem qua chưa?”

Khả Tụng mạnh mẽ chen vào giữa hai người, ra vẻ nghiêm túc nói: “E hèm, chị Nguyệt còn phải quay tối nay.”

“Thế à...” Trong mắt Diệp Thanh Xuyên lướt qua một tia tiếc nuối, nhưng ánh mắt ảm đạm chưa đến ba giây đã lập tức sáng bừng lên, “Vậy nếu lần sau chị có thời gian, chúng ta cùng đi xem phim được chứ?”

Khương Nguyệt cười nhẹ, không trả lời.

Khả Tụng nghiêng đầu: Cậu nhóc này, cậu bất thường thật đấy!

Diệp Thanh Xuyên xua xua tay, vội vã giải thích: “Ý của tôi là, mọi người trong đoàn phim cùng đi xem.”

“Được, rảnh lại hẹn vậy.” Khương Nguyệt cũng rất nể mặt.

“Được được!” Diệp Thanh Xuyên vui đến mức nắm chặt tay, “Có thời gian nhớ báo cho em nhé.”

Khương Nguyệt gật đầu, quay người dẫn theo Khả Tụng đi đến bãi đậu xe, cho đến khi ngồi vào trong chiếc Bentley màu đỏ thẫm, cả hai mới dám nói chuyện.

Khả Tụng thấp giọng nói: “Chị, không phải em trai ba chữ có ý với chị đó chứ?”

Quả nhiên những người đu idol đều thích hóng chuyện, càng là người bên cạnh thì mức độ hóng chuyện càng hăng hái.

Khương Nguyệt liếc cô: “Cậu ta chỉ muốn lập đội so tài kỹ năng thôi.”

Là thật tâm muốn tiếp xúc, hay bị vẻ ngoài thu hút, nhìn ánh mắt thì có thể biết ngay thôi.

Khương Nguyệt đã gặp qua vô vàn người ở vế sau, còn về người ở vế phía trước… trên thế giới này chỉ có một.

Và còn trở thành chồng của cô.

“Em thấy cậu ta cũng khá thật lòng đó.” Khả Tụng nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Đối mặt với người trong lòng hễ một chút là đỏ mặt, là ấp úng. Hiếm khi lấy hết can đảm ra mời đối phương, nhưng lại sợ quá trực tiếp… đây còn chẳng phải biểu hiện của thích sao?

Khương Nguyệt lắc đầu: “Không giống nhau.”

Thích luôn mang theo sự bốc đồng.

Diệp Thanh Xuyên đang ở độ tuổi sung mãn nhất, nếu như thích một người thì rất dễ.

“Nhưng...”

Ngón cái và ngón trỏ của Khương Nguyệt làm thành vòng tròn, nâng lên búng nhẹ vào đầu của Khả Tụng: “Đứng nhưng nhị nữa, mau học thuộc kịch bản với chị. Học kịch bản xong, chúng ta đi ăn cơm.”

Cảnh của cô cũng không nhiều, lời thoại cũng không khó nhớ.

Nhưng khó ở chỗ nó nằm rải rác, không có sự liên kết trước sau gì.

Học thuộc được chừng mười phút, bỗng nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa sổ.

“Dựa vào cái gì mà cô ta được mang đồ hiệu? Chỗ đó đều là Chanel, Prada đấy, rõ ràng tôi mới là nữ chính kia mà! Giờ thì hay rồi, mỗi lần cô ta xuất hiện, có khác nào leo lên đầu tôi ngồi không hả? Công ty rốt cuộc có quản nữa hay không đây!”

“Cô đừng quá tức giận. Dù gì cũng là phim hợp tác với Thế Gia, không thể không nể mặt được.”

“Thế cứ nhìn tôi bị diễm áp sao hả? Đến lúc sau khi phát sóng, không biết phải lướt bao nhiêu tin tức nữa! Tôi không biết, Khương Nguyệt cô ta có nhà tài trợ thì ghê gớm lắm hả? Không biết cô ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu hổ sau lưng rồi.”

“Tôi quay xong hết cả rồi, đợi thời cơ chín muồi...”

Tiếng nói chuyện biến mất theo tiếng cửa xe. Tiếp đó, một chiếc BMW lái ra khỏi bãi đậu, biến mất theo hướng của cổng trường.

Trên ghế sau của chiếc Bentley, Khương Nguyệt cầm kịch bản, cười lắc đầu.

Vốn cho rằng Tiết Vũ Khê sẽ là kẻ mạnh, ai ngờ lại là thùng rỗng.

Chút chiêu trò này, không đáng để tâm...