Chương 14

Mặt trời đã lên cao, con đường nhựa ở quảng trường Thời đại đông đúc xe cộ qua lại.

Khương Nguyệt xuống taxi, khom lưng phất tay với người phía sau: "Về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

Khả Tụng gật đầu, tay phải giơ điện thoại lên: "Có việc em sẽ gọi chị đầu tiên."

Xe taxi vừa mới đi chưa tới một phút đã có chiếc Bentley quẹo từ ngã rẽ qua, dừng trước mặt Khương Nguyệt.

Không chờ quản gia xuống xe, Khương Nguyệt đã kéo cửa lên xe.

Cảm giác dường như phu nhân hơi không vui, quản gia vô cùng biết điều mà không mở miệng.

Khương Nguyệt dựa vào ghế, vùi người vào sofa êm ái bằng một tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Điều hòa đã được chỉnh nhiệt độ thích hợp, bên trong xe tràn ngập một mùi thơm ngát thấm sau vào lòng người, không quá gay mũi, vừa đúng mực.

Sau một ngày bị ăn khổ, cuối cùng cũng trở lại nơi thoải mái nhất.

"Tích, tích." Âm thanh WeChat vang lên.

Khương Nguyệt hé mở mắt, lấy di động trong túi xách nhỏ ra.

Là anh rể Trì Đông gửi tin nhắn đến.

Trì Đông: Anh đã giúp em tìm nhà xong, khi nào em đến xem?

Nhà?

Khương Nguyệt đờ đẫn một lúc lâu, đầu óc không kịp phản ứng.

A..., nghĩ ra rồi.

Nơi quay phim ở khuôn viên trường đại học vốn cách xa thành phố, đi từ thành phố trở lại trang viên trên bán đảo Bogan lại tốn nửa tiếng, cộng lại cả một chuyến đi đến tận hai tiếng, đúng là lãng phí thời gian.

Sáng nay tỉnh dậy, Khương Nguyệt gửi tin cho anh rể nhờ anh ấy tìm giúp một căn nhà cho thuê ngắn hạn ở ngoại thành.

Khương Nguyệt gõ xuống bốn chữ: Gửi em địa chỉ.

Nửa phút sau, Trì Đông gửi tới một chuỗi địa chỉ.

Khương Nguyệt giương mắt ngó ngoài cửa sổ, xe đã đến đèn đỏ của ngã tư cuối cùng trong thành phố, chuẩn bị chạy qua cầu lớn để đến bán đảo Bogan.

Lúc đèn đỏ nhảy mười giây cuối cùng, Khương Nguyệt nói: "Quản gia, phiền ông quay xe chạy tới vùng ngoại thành phía Nam."

Lão quản gia giương mắt nhìn về hướng kính chiếu hậu: "Nhưng thiếu gia đã đặc biệt dặn dò tôi phải mang phu nhân về trang viên nghỉ ngơi đúng giờ, còn dặn dò phòng bếp chuẩn bị tổ yến ướp lạnh trước nữa..."

Khương Nguyệt cong mắt: "Ông không nói, tôi không nói, anh ấy sẽ không biết."

"Chuyện này..." Lão quản gia khó xử.

Đèn xanh sáng lên.

Khương Nguyệt báo địa chỉ anh rể gửi cho, thúc giục nói: "Nhanh đi, anh rể còn đang chờ tôi."

Nếu buổi chiều không đi đường vòng nhìn nhà cửa mà ngoan ngoãn trở lại trang viên, có lẽ cũng không khó chịu tới vậy.

Sợ Khương Nguyệt quay phim bị cảm nắng, Thịnh Minh Lâu đã sớm dặn dò người hầu trong trang viên chuẩn bị tốt các loại biện pháp dự phòng. Nhưng dù có chu đáo đến đâu nếu người ta không chịu quay về sớm cũng không có ích gì.

Cuối cùng, cô vẫn bị say nắng.

Thịnh Minh Lâu xử lý xong công việc thì chạy về trang viên trước.

Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, Khương Nguyệt đang quấn chiếc chăn mỏng hiệu BONZ do anh mua từ New Zealand vào năm ngoái, cô nằm cuộn tròn trên ghế sofa như trẻ con.

Đối diện là màn hình IMAX HD siêu khổng lồ, Phí Văn đang đứng trên vỉa hè của Cầu Waterloo, và gương mặt thanh tú của cô ấy được phản chiếu bởi ánh đèn xe chạy qua.

Đột nhiên màn hình chớp lóe.

Phim điện ảnh bị ngưng lại, màn hình tối đen.

Khương Nguyệt vùng vẫy đứng dậy, thấy tay phải Thịnh Minh Lâu đang cầm điều khiển từ xa, mặt không chút thay đổi.

"Bệnh thì nên lên giường nghỉ ngơi đi." Anh nói.

"Ngủ không được." Khương Nguyệt thò tay ra khỏi chăn mỏng, "Đưa em."

Thịnh Minh Lâu tỏ ra như chưa từng nghe thấy, trở tay ném điều khiển từ xa lên trên giường.

"..."

Trong khoảnh khắc bốn mắt đυ.ng nhau, tia chớp tóe ra, đυ.ng nhau ầm ầm.

Khương Nguyệt vốn không quan tâm, thêm việc cô đang bệnh, khí thế bị yếu đi không ít, cô chịu thua trước: "Chích cũng chích rồi, thuốc cũng uống rồi, đêm nay ngủ một giấc là được."

Đây vốn không phải thứ Thịnh Minh Lâu muốn nghe.

Anh im lặng, đi về phía giá treo đồ, giơ tay cởi cà vạt.

Khương Nguyệt cũng không hé răng, yên lặng quấn chặt lấy chiếc chăn mỏng, ôm đầu gối chơi điện thoại.

Có một tin nhắn mới.

Khả Tụng: Phó đạo diễn nói ông ấy sẽ sắp xếp lại với tổ phục hóa đạo, còn nói nếu chị bị bệnh thì cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày trước, tạm thời không cần đến studio.

Khương Nguyệt cười lạnh.

Nói thì dễ nghe, nếu đến lúc đó không theo kịp tiến độ quay phim, chẳng phải sẽ đổ tất cả trách nhiệm cho cô.

Bây giờ toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều biết cô yếu đuối, vừa bệnh đã muốn đình công, khi truyền ra ngoài chỉ sợ nó sẽ biến thành những lời đồn ác ý.

Khương Nguyệt bấm chữ: Không cần nghỉ ngơi, chị khỏe rồi.

Bấm xong còn chưa gửi đi đã có một bàn tay to từ phía sau thò tới, mạnh mẽ cướp di động của cô đi.

Thịnh Minh Lâu kéo lên xem lịch sử trò chuyện, xóa từng chữ cô vừa mới nhập, bấm lại lần nữa rồi nhanh chóng gửi đi.

Khương Nguyệt đứng lên, chưa kịp ngăn cản: "Anh gửi gì đó?"

Anh không trả lời.

Khương Nguyệt nhảy xuống sofa, lon ton chạy tới trước mặt Thịnh Minh Lâu: "Trả lại cho em."

Thịnh Minh Lâu ỷ vào ưu thế cao lớn của mình mà giơ cao tay phải, để cô tùy ý nhảy lên chụp lại, nhưng không chụp được.

"Ngây thơ." Khương Nguyệt cố ý khích anh.

Kí©h thí©ɧ không có hiệu quả, vẻ mặt Thịnh Minh Lâu lạnh lùng.

Lại đợi thêm một lát nữa, anh mới trả di động lại cho cô: "Trả em đó."

Cô có một cảm giác không ổn lắm.

Khương Nguyệt nhận di động, vừa nhìn đã thấy anh nhắn cho Khả Tụng một chữ: Được.

Lời ít ý nhiều, mà còn không thể rút về.

Chết tiệt, thì ra là kéo dài thời gian.

Thịnh Minh Lâu cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Lúc xế chiều em đi đâu hả?"

Khương Nguyệt tức giận: "Ai cần anh lo."

Cô đặt mông tại mép giường, nghiêng người đưa lưng về phía Thịnh Minh Lâu, tay cầm di động đột nhiên không biết nên làm gì để khắc phục.

Được? Được cái gì mà được?

Càng nhìn càng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể oán trách anh.

Thịnh Minh Lâu nói: "Lúc chiều em kêu quản gia đưa em đi với vùng ngoại thành phía Nam xem nhà."

Câu khẳng định, không phải nghi vấn.

Xem ra quản gia đã kể lại toàn bộ sự việc cho anh rồi.

"Đúng vậy." Khương Nguyệt quay đầu trừng anh, giọng nói còn nâng lên quãng tám, "Em muốn ra ngoài ở, càng cách xa anh càng tốt, sao nào?"

Lời còn chưa dứt, Thịnh Minh Lâu trực tiếp bước lên giường, bắt cổ tay cô, siết chặt lại.

"Em lặp lại lần nữa."

Năm chữ, cảm xúc hung ác tới cực điểm.

Lần đầu tiên cô thấy Thịnh Minh Lâu giận dữ đến vậy.

Đôi mắt đen tối của anh có một ngọn lửa giận, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra, mang tai cũng vì phẫn nộ mà đỏ lên.

"Em gấp gáp tới vậy sao?" Thịnh Minh Lâu lớn tiếng chất vấn.

Khương Nguyệt sửng sốt.

Cô chỉ nói nhảm vài câu, chẳng lẽ anh xem là thật à?

"Thịnh Minh Lâu, anh buông ra!" Khương Nguyệt cố ý vùng vẫy, nhưng Thịnh Minh Lâu cầm tay cô chặt hơn, chỉ thiếu việc tìm sợi dây thừng trói cô lên trên giường mới có thể yên tâm.

Mây mù trùng trùng điệp điệp trên mặt Thịnh Minh Lâu, ngữ khí lành lạnh: "Trả lời anh."

Tốt nhất là không nên cãi nhau với anh.

Người đàn ông này sắp phát động cơn thịnh nộ, ai cũng không thể gánh được.

"Một lần đi tới đi lui tận bốn tiếng, anh cũng không phải là người đi." Khương Nguyệt hung dữ, hoàn toàn xù lông như con mèo hoang nhỏ, "Thuê có nửa tháng mà thôi, anh hung dữ cái rắm gì!"

Thịnh Minh Lâu mím môi thành một đường thẳng, chăm chú nhìn nốt ruồi son trên mắt trái của cô.

Không còn tức giận mà ánh mắt anh lại có vài phần dịu dàng.

Khương Nguyệt không còn sự thẹn thùng từ trước đến nay, cô hất mặt.

Sức mạnh trên tay anh hơi nới lỏng vài phần: "Em không nên nói như vậy."

"Vậy anh cũng không nên cướp di động của em."

Nói tới nói lui, hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Khương Nguyệt trộm liếc anh.

Dùng ánh mắt ám chỉ: Mau xin lỗi em, chịu nhận lỗi thì em sẽ tha thứ cho anh.

Thịnh Minh Lâu không nói, hoàn toàn buông tay, xoay người xuống giường.

Cứ như vậy?

Người gì vậy, ngay cả câu hối lỗi cũng không có!

Khương Nguyệt ngồi dậy, lưng thẳng tắp: "Này, Thịnh Minh Lâu, có phải anh nên..."

Nhưng Thịnh Minh Lâu đã đi thẳng đến giá quần áo bằng thép đen, mở chiếc túi xách nhỏ bằng da trâu cổ điển của Lautē và tìm thấy một chiếc chìa khóa.

"Sáng mai anh trả lại cho em." Anh nói.

Khương Nguyệt quơ lấy gối ném qua.

Thịnh Minh Lâu nghiêng người né tránh, bình tĩnh bước ra khỏi cửa phòng.

Vào ban đêm, đèn đuốc ở trang viên Bogan sáng trưng.

Ở bên ngoài cửa sổ dài sát đất kiểu Pháp là người làm vườn đang suốt đêm cẩn thận cắt tỉa một bụi cây mê cung càng thêm tinh tế. Lão quản gia bưng sâm panh, bước nhanh qua hành lang có các tác phẩm điêu khắc chân dung Hy Lạp cổ đại ở hai bên, và dừng lại trước một cánh cửa đôi.

Lão quản gia đang muốn giơ tay gõ cửa, lại bị Khương Nguyệt đang ở sau lưng cắt ngang.

"Để tôi làm cho."

Khương Nguyệt nhận khay rồi khoát tay với ông: "Ông đi nghỉ ngơi trước đi."

Lão Quản gia nhìn trước cửa một cái, gật đầu nói một tiếng "Vâng." rồi lập tức quay người rời khỏi.

Lặng lẽ kéo ra một khe hẹp ở cửa, bắt gặp bên trong đầy rẫy khói trắng như là có một đám người nghiện thuốc tụ tập ở đây, không ngừng thả khói vào không trung.

Trong làn khói trắng, bóng lưng của Thịnh Minh Lâu được phác thảo một cách mơ hồ.

Anh dựa vào bờ suối nước nóng, cánh tay lực lưỡng đặt ở trên bờ.

Không bàn về cái khác, dáng người Thịnh Minh Lâu vẫn rất ổn, có thể thấy bình thường không hề lơ là việc tập luyện.

Khương Nguyệt vào trong, không quên đóng cửa lại.

Nửa tiếng trước mới ầm ĩ một trận, vốn nên là giai đoạn không thèm nhìn mặt nhau. Nhưng biết làm sao được, cô đang có việc cần nhờ Thịnh Minh Lâu chỉ có thể mặt dày tới cầu cạnh.

Nghe thấy động tĩnh, Thịnh Minh Lâu xoay người nhìn phía sau lưng.

Khương Nguyệt kiễng chân lên, dáng vẻ lén lút giống như có tật giật mình.

Anh nhíu mày: "Bị bệnh sao không ngủ, chạy đến đây làm gì?"

Khương Nguyệt hạ khay ngay tại chỗ: "Bận tới đưa rượu cho anh."

"..."

Đưa rượu, là đặt cốc rượu cách anh tận mười bước sao?

"Em tới giúp anh thật."

Khương Nguyệt ân cần đổ sâm banh vào chén, đích thân đưa tận tay anh.

Thịnh Minh Lâu liếc mắt một cái đã nhìn thấu: "Có việc?"

Mỗi lần Khương Nguyệt chủ động tốt với anh, trên cơ bản đều có việc muốn cầu xin.

"Hôm nay em gặp một chuyện ở đoàn phim." Khương Nguyệt quơ quơ sâm panh trong tay, lời nói chứa đầy hàm ý.

"Ừm." Thịnh Minh Lâu nhận sâm panh, nhấp một ngụm.

Anh biết hết tất cả.

Yến Trì đã nói tất cả nội dung nói chuyện giữa cậu và cô nàng trợ lý cho anh, hoàn toàn không sót một chữ nào.

Đầu tiên là oán giận một diễn viên nhỏ không biết trời cao đất rộng trong đoàn phim, sau đó bị đoàn phim phân biệt đối xử, chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong xe dã ngoại hư. Giữa trưa không kịp ăn cơm mà còn phải bắt đầu công việc trước thời hạn, thậm chí còn bị tổ phục hóa đạo ụp nồi...

Những chuyện hôm nay Khương Nguyệt đã trải qua, trong lòng Thịnh Minh Lâu đều biết rõ.

Khương Nguyệt nằm sấp người xuống, lấy tay vẩy vẩy nước trong suối nước nóng: "Vì vậy..."

"Vì vậy, em muốn gì?" Thịnh Minh Lâu liếc xéo cô.

Xe dã ngoại bị hư? Mua chiếc mới là được.

Không có chuyên viên trang điểm? Không có quần áo thích hợp? Để cho toàn đội của William phụ trách.

Đạo cụ càng đơn giản, trực tiếp mua là được.

Còn về vấn đề ăn cơm, trong trang viên có cả đống đầu bếp.

Chỉ cần Khương Nguyệt mở miệng, những thứ này đều không thành vấn đề.

"Em muốn..."

Khương Nguyệt để môi sát gần bên tai Thịnh Minh Lâu, dịu dàng khẽ nói gì đó.

Bờ môi anh giương lên cao: "Được."

Bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai treo trên mái vòm, chiếu sáng cả sân bóng.

Những chiếc xe dã ngoại xếp song song thành vài hàng, nhân viên công tác qua thường xuyên qua lại ở trong đó, bận rộn tới sứt đầu mẻ trán.

Phó đạo diễn không thể không tự mình chỉ huy hết tất cả mọi chuyện: "Vũ Khê đã trang điểm xong chưa? Nhanh lên chút! Thanh Xuyên thay quần áo xong chưa? Mau lên, đạo diễn còn đang đợi đó!"

Trong không gian ồn ào, có người của bộ phận hậu cần cao giọng nói: "Phó đạo diễn, Khương Nguyệt vẫn còn chưa tới nha."

Phó đạo diễn sửng sốt, rồi lại vẫy vẫy tay tỏ ý không sao cả: "Buổi sáng không có cảnh diễn của cô ấy, tới hay không không quan trọng."

Vừa dứt lời một chiếc Ford E350 mới tinh phóng nhanh vào trong sân bóng.

Đi sau nó là năm chiếc xe thương vụ tự động xếp thành một đoàn xe ngay ngắn và trật tự, lập tức vòng qua sân bóng và dừng ở bìa rừng bên cạnh.

Phó đạo diễn cau chặt mày: "Là xe của ai?"

Đúng lúc đó, một chiếc Bentley đỏ chót ngang ngược ngừng ở sát trước mặt ông.

Cửa xe vừa mở ra, dáng người thướt tha lách mình đi ra.

Khương Nguyệt gỡ kính mát xuống, lộ ra gương mặt động lòng người và nốt ruồi son câu hồn người khác.

"Tất cả là của tôi."