Chương 3

9.

Sau sự việc hôm đó, tôi và Lục Kim An không còn nói chuyện với nhau nữa.

Tôi mừng rỡ vì cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Việc khıêυ khí©h tôi gần như đã trở thành thú vui hàng ngày của Lâm Đường.

Cô ta gửi cho tôi nhiều bức ảnh chụp cảnh cô ta và Lục Kim An thân thiết với nhau.

Ví dụ như bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Lục Kim An bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Đường, cùng nhau làm đất sét, cực kỳ mờ ám.

Ví dụ như Lục Kim An ghi chép nhiều môn học khác nhau cho Lâm Đường, người mới chuyển đến Bắc Lâm từ trường trung học số 1 và bị tụt lại phía sau vì chưa thích ứng được với môi trường mới.

Nó chi tiết đến mức thậm chí còn nhiều hơn cả những ghi chép mà Lục Kim An đã từng ghi cho tôi.

Ví dụ như Lục Kim An đưa cô ta đi ngắm mặt trời mọc, Lục Kim An mệt mỏi ngủ thϊếp đi, tựa đầu vào vai cô, khuôn mặt tuấn tú được ánh nắng ban mai chiếu sáng.

Cô ta gần như xem hết những bức ảnh trong vòng bạn bè của tôi, mô phỏng lại từng việc mà tôi và Lục Kim An đã từng làm.

Kiếp trước Lâm Đường cũng từng gửi cho tôi những bức ảnh này.

Lúc ấy tôi tức giận đến mức, cầm điện thoại chạy đến tát cho Lâm Đường hai cái.

Cũng chính sự việc này đã khiến Lục Kim An cho rằng tôi ghen ghét Lâm Đường, luôn cố tình gây sự.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bỏ hoang căn biệt thự của mình, sống cùng anh trong một căn nhà thuê với những bức tường mục nát. Lục Kim An lần đầu tiên phải đi sửa chữa một căn nhà tồi tàn đến mức này, kiệt sức muốn dựa vào tôi để được vỗ về.

Tôi nghịch ngón tay của Lục Kim An, nói: "Về sau khi trở nên giàu có, chúng ta cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, cùng đi Thụy Sĩ trượt tuyết nhé!"

Anh nhéo mũi tôi, hứa hẹn đến lúc đó sẽ buông hết mọi thứ và đi cùng tôi.

Nhưng khi công ty đang phát triển mạnh, Lục Kim An lại bán tất cả cổ phần cổ mình, rút tiền ngay thời kỳ đỉnh cao, đầu tư vào một công ty có triển vọng hơn và trở thành Giám đốc Công nghệ (CTO).

Tiền vẫn còn ở đó, nhưng những lời hứa năm xưa lại không được nhắc tới nữa.

Hôm nay nhìn những tấm ảnh của bọn họ, tôi lại không còn cảm xúc gì cả.

Tôi nghĩ lại, đem tất cả những tấm ảnh của họ đăng lên trang cá nhân.

Với một dòng ghi chú ngắn gọn: [Chúc hai người hạnh phúc.]

Không chặn bất kỳ ai, chỉ thẳng thắn nói.

Chẳng bao lâu, phần bình luận của tôi tràn ngập những dấu chấm hỏi ngắn gọn.

Thật lâu sau, Lục Kim An mới trả lời hai chữ: [Cảm ơn.]

Từ đó về sau, mọi người đều tin rằng tôi và Lục Kim An không còn liên quan gì đến nhau nữa, lỗ tai của tôi hoàn toàn được yên tĩnh.

Chủ nhiệm lớp nghe được chuyện này, cực kỳ cảm động, gọi tôi đến văn phòng hỏi han ân cần, phấn khích đến mức suýt phun nước miếng, hiện tại tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều, cuối cùng tôi cũng không còn tập trung vào Lục Kim An nữa, nhất định sẽ đạt được điểm cao trong kỳ thi đại học!"

10.

Lục Kim An dần mở lòng hơn với Lâm Đường.

Trong giờ giải lao của tiết thể dục, Lâm Đường bất cẩn ngã xuống đất, Lục Kim An ngay lập tức đi qua, kéo Lâm Đường đứng dậy, nói với giọng thô lỗ: "Cậu là đồ ngốc à? Sao lại bất cẩn như thế này?"

Cô nằm trên bàn ngủ, Lục Kim An sẽ quay đầu lại, dùng những trang sách đã mở ra giúp cô che đi ánh sáng chiếu xuyên qua khe hở trên rèm.

Không gây ồn ào đến bất kỳ ai.

Ánh nắng vàng để lại vệt sáng tối chồng lên nhau trong lớp học.

Cô gái ngủ một cách yên bình, và chàng hiệp sĩ của cuộc đời cô.

Cuối cùng, Lục Kim An và Lâm Đường cũng ở bên nhau.

Các bạn trong lớp đôi lúc vô tình liếc nhìn tôi.

Nhưng tôi không hề quan tâm, bởi vì tôi đang phải ôn thi cuối kỳ.

Điểm số của tôi được cải thiện nhanh chóng, không chỉ là bởi vì tôi đã được thư giãn đầu óc, mà còn là vì tôi đã được mài dũa rất nhiều ở kiếp trước khi phải trải qua thế giới khắc nghiệt của người lớn.

Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên thông báo với tất cả mọi người rằng tôi đã lọt vào top ba mươi của lớp, Lục Kim An, người đang chìm đắm vào tình yêu với Lâm Đường cũng kinh ngạc nhìn tôi.

Cuối cùng anh cũng chú ý đến mái tóc dài đến thắt lưng đã được tôi cắt thành kiểu bob dài ngang vai, cũng như chiếc vòng ngọc anh tặng vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của tôi đã biến mất.

11.

Tan học, anh do dự một lát, hiếm khi không về cùng với Lâm Đường, mà gọi tôi lại.

"Dao Dao, vòng tay đâu rồi?"

Anh chỉ vào cổ tay tôi.

Cổ tay tôi trống rỗng, Lục Kim An từng giữ gìn món quà Lâm Đường tặng mười năm, tôi cũng đeo chiếc vòng tay này mười ba năm.

"Vứt rồi." Tôi đã ném vào thùng rác ngay ngày đầu tiên được tái sinh.

Lục Kim An hít sâu một hơi, nhanh chóng tiếp nhận sự thật này:

"Tớ và Lâm Đường ở bên nhau, tớ biết cậu không thích cô ấy, nhưng cậu phải tập hòa thuận với cô ấy."

"Cô ấy sau này sẽ là chị dâu của cậu đấy."

Tôi bật cười, tôi đau khổ đi theo Lục Kim An năm năm mới được chú ý đến, Lâm Đường lại không cần làm gì cả, Lục Kim An liền xem như trân bảo.

Anh không nhận thấy sự khác thường của tôi, tự cho là đúng mà nói tiếp: "Tớ biết cậu rất tức giận vì tớ chỉ xem cậu là em gái."

"Nhưng mà." Anh hít sâu một hơi, như thể không đủ tự tin, "Chuyện tình cảm không thể ép buộc được, từ nay chúng ta sẽ là người thân của nhau."

Lục Kim An đang thể hiện thiện chí với tôi, nói với tôi rằng, đã đến lúc tôi nên hạ mình, chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh mấy ngày qua.

"Lâu lắm rồi tớ với cậu chưa cùng nhau ăn một bữa cơm nhỉ."

"Ừ." Tôi đáp.

Hai mắt Lục Kim An sáng lên, dường như cảm thấy có chút hy vọng, ngay sau đó nói: "Dì nấu ăn rất ngon, tớ..."

"Bốp."

Tôi giơ tay tát vào mặt Lục Kim An, vang to và rõ ràng.

Lục Kim An quay đầu lại, chậm rãi nhìn tôi.

Mắt tôi rưng rưng, anh giật mình.

Tôi nói từng chữ: "Lục Kim An, cậu đúng là một tên khốn nạn."

12.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, áp lực ngày càng tăng, tôi vò đầu bứt tai suốt mấy ngày mấy đêm.

Để thư giãn, giáo viên chủ nhiệm đưa chúng tôi đến ngọn núi gần đó để tổ chức buổi dã ngoại, coi như đây là hoạt động tập thể cuối cùng sau kỳ tuyển sinh đại học.

Tình cờ tôi cùng nhóm với Lâm Đường, khi người xung quanh càng ngày càng thưa, cô ta liền đến gần tôi.

Nói với giọng điệu nham hiểm: "Giang Thiên Dao, hôm đó tớ đã nhìn thấy Lục Kim An đi tìm cậu sau giờ học đấy."

Lâm Đường ghé sát vào tai tôi: "Cho dù cậu có thích Lục Kim An đến mức nào, nhưng cậu ấy hiện tại đã là của tôi."

Tôi không có hứng thú, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên.

"Cậu có biết vì sao tớ lại chuyển đến Bắc Lâm vào năm cuối trung học không?"

Thấy tôi không có hứng thú, Lâm Đường lại cố ý kí©h thí©ɧ thêm.

"Bởi vì tớ đã thấy cậu và Lục Kim An ở hiệu sách, ánh mắt của cậu ấy luôn hướng về cậu, làm tớ cảm thấy chướng mắt."

Cô ta cười thật tươi, dáng vẻ như người chiến thắng: "Cậu có gia thế tốt, xinh đẹp, nhưng chuyện tình cảm lại không suôn sẻ rồi."

Lâm Đường hả hê, trong mắt lộ ra vẻ xảo quyệt.

Tôi biết gia cảnh Lâm Đường rất bình thường, nhưng lại không biết việc cô ta luôn ghen tị với tôi, thậm chí còn hình thành nên tính cách lệch lạc như vậy.

Tôi hỏi cô ta một câu hỏi mà tôi vẫn luôn thắc mắc: "Cậu có thật sự thích Lục Kim An không?"

Lâm Đường mỉm cười, trên mặt đều là vẻ đắc ý: "Chỉ là chơi đùa mà thôi, cậu ta cái gì cũng không có, chỉ có mỗi cậu đối xử tốt với cậu ta. Mỗi hành động cử chỉ của tớ đều bắt chước cậu, cậu ta quả nhiên đã mắc câu, nhưng cậu ta quá ngu ngốc, không hiểu được bản thân đã thích cậu, mà cậu cũng ngu ngốc không kém."

Đúng vậy, tôi quá ngu ngốc, tôi đối xử với anh bằng tất cả sự chân thành của mình, moi cả trái tim ra để đối đãi với anh, cuối cùng lại khiến bản thân đầy thương tích.