Chương 29: Chịu không nổi uất ức này 1

Tiêu Ngọc Thần hoảng sợ trở về Hầu phủ, bước nhanh về phía viện Đường Thư Nghi. Đầu gối của hắn bị thương, cộng thêm đi nhanh, cả đường đi có thể coi là nghiêng ngả lảo đảo. Đường Thư Nghi thấy dáng vẻ như vậy của hắn, còn cho rằng quỷ vào nhà?

"Sao vậy đây là?" Nàng hỏi hỏi.

"Mẫu thân." Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi không nói nên lời, hắn không biết nên nói như thế nào, nói cái gì, hắn quá sợ hãi. Anh vẫn luôn cho rằng chuyện hắn làm quỷ không biết thần không hay, cũng chưa từng nghĩ đến nếu bị người phát hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Bây giờ hắn vừa sợ hãi vừa áy náy, vô cùng tự trách chính mình.

Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy trong lòng cũng căng thẳng, nàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngoại công giáo huấn ngươi?"

Tiêu Ngọc Thần lắc đầu, sau đó ngồi đó không nói lời nào.

Lúc này Thuý Trúc rót một chén trà để vào trong tay hắn, hắn đưa lên miệng uống ừng ực mấy lần. Nha hoàn trong phòng đều kinh ngạc, đại công tử phong quang tễ nguyệt của bọn họ, có bao giờ không để ý đến hình tượng của mình như thế này?

"Rốt cuộc đã xả ra chuyện gì?" Đường Thư Nghi sốt ruột đến mức muốn cạy miệng hắn ra.

Tiêu Ngọc Thần nhìn nàng, như một con cún sợ hãi, "Vừa rồi... Vừa rồi, người của Lương gia đã đến ngõ Mai Hoa, xông vào căn trạch tử kia."

Đường Thư Nghi sững sờ một lát, vẻ lo lắng trên mặt cũng biến mất.

Động tác của Ngô Tĩnh Vân khá nhanh.

"Mẫu thân, ngài không có chút kinh ngạc nào sao?" Tiêu Ngọc Thần hỏi, đến bây giờ tay hắn vẫn còn run.

Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, giấy không thể gói được lửa. Chỉ cần là chuyện đã làm, trong lòng phải lường trước sẽ bị người khác phát hiện. Nếu như chuyện đã bại lộ, hối hận sợ hãi cũng không có tác dụng gì, quan trọng là giải quyết như thế nào."

Tiêu Ngọc Thần thấy nàng trấn tĩnh như vậy, đột nhiên nhận ra mình quá gấp gáp không làm được việc, hắn ngồi thẳng người ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Đường Thư Nghi. Muốn biết nàng sẽ làm gì tiếp theo.

Nhưng Đường Thư Nghi lại hỏi hắn: "Ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trong lòng Tiêu Ngọc Thần lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn mím môi, suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: "Nếu như Lương gia đã đến ngõ Mai Hoa, chắc chắn cũng sẽ đi hình bộ điều tra. Kế hoạch của chúng ta buổi tối nhanh chóng đưa Phan Sơn rời khỏi Thượng Kinh, bây giờ phải tiến hành trước."

Đường Thư Nghi cho hắn một ánh mắt tán thưởng, "Nhưng bây giờ không thể động tay, ban ngày người nhiều mắt tạp, người của Lương gia hẳn là đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."

"Giấu Phan Sơn trước, đợi khi nào Lương gia buông lỏng cảnh giác lại đưa hắn ta đi." Tiêu Ngọc Thần nói.

Đường Thư Nghi gật đầu, lại hỏi: "Còn nữa không?"

Tiêu Ngọc Thần vì nhận được sự tán đồng của Đường Thư Nghi mà vô cùng vui mừng, hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lương gia, biết rõ đối phương, biết người biết ta."

"Rất tốt." Đường Thư Nghi mỉm cười hài lòng, tiểu tể tử đã có tiến bộ.

"Giao chuyện này cho Triệu quản gia." Đường Thư Nghi lại nói: "Hắn ngày trước là tham lĩnh dưới trướng tổ phụ ngươi."

Những người đã từng làm trong quân đội khi hành sự càng khiến người ta yên tâm.

Tiêu Ngọc Thần có chút hưng phấn siết chặt nắm đấm, bảo Trường Phong gọi Triệu quản gia tới.

Đường Thư Nghi rót một chén trà Thanh Ngọc rồi nhấp một ngụm, nhìn ra bên ngoài rồi nói khẽ: "Đến mà không trả là vô lễ, Lương gia đã đánh tới cửa, chúng ta không thể không đánh trả."

"Đánh... Đánh trả như thế nào?” Ánh mắt Tiêu Ngọc Thần phát snags nhìn Đường Thư Nghi, mẫu thân thật sự quá lợi hại.

"Lương gia vô duyên vô cớ đột xông vào trạch tử của ta, đập phá đồ đạc trong viện của ta, phủ Vĩnh Ninh hầu chúng ta không chịu nổi uất ức này." Đường Thư Nghi Nghi chậm rãi nói.

Tiêu Ngọc Thần: Hình như không đập vỡ đồ đạc gì cả.

Nhưng điều đó không quan trọng, hắn hỏi: "Ngài định làm như thế nào?"

Đường Thư Nghi: "Đến nha môn tố cáo bọn họ. Lập danh sách, bắt bọn họ bồi tiền."

Hai mắt Tiêu Ngọc Thần sáng ngời, tại sao cô lại vui vẻ như vậy khi nhìn thấy mẹ mình làm việc?

Lúc này, Triệu quản gia đi tới, Đường Thư Nghi không lên tiếng, Tiêu Ngọc Thần phân phó từng chuyện một với hắn. Triệu quản gia vô cùng cung kính viết xuống từng chữ một, sau đó hỏi: "Bắt Lương gia bồi thường bao nhiêu tiền, chứng cứ là gì?"

Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi, hắn chưa bao giờ để tâm đến vấn đề tiền bạc, tất nhiên cũng không biết nên để Lương gia bồi tiền như thế nào.