Trở về Thế An Uyển, Đường Thư Nghi mỏi mệt ngã xuống nhuyễn tháp, hôm nay quả là một ngày như đi đánh giặc. Phu nhân hào môn không dễ làm mà!
Thúy Trúc Thúy Vân thấy thế, vội giúp giúp nàng bóp vai đấm lưng. Đường Thư Nghi xua tay: “Đổi hai tiểu nha hoàn tới đây, hai người các ngươi cũng đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cả ngày hôm nay hai người bọn họ cũng không được nhàn rỗi.
Thúy Trúc ngừng tay, cười hì hì nói: “Nô tỳ tạ phu nhân thương tiếc.”
Đường Thư Nghi xua tay: “Làm việc cho tốt, bổn phu nhân sẽ dốc hết sức đối xử tốt với các ngươi.”
Nói xong lời này, chủ tớ ba người đều nở nụ cười.
Thúy Trúc mỉm cười đưa hai tiểu nha hoàn tới bóp vai đấm lưng cho nàng, Thúy Vân dặn dò người chuẩn bị nước tắm. Đường Thư Nghi nhắm mắt nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay. Chỉ một lúc sau, Thúy Vân đã bước tới nhẹ giọng nói: “Phu nhân, tắm gội đi.”
Đường Thư Nghi lười nhác đứng dậy đi vào phòng tắm, cởi y phục rồi bước vào thùng tắm đã được rải đầy cánh hoa. Da thịt được nước ấm bao bọc, nàng thoải mái thở một hơi thật dài.
Nhắm mắt ngâm mình một lúc, nàng nhẹ giọng nói: “Hỏi thăm tình huống của Tiết Cát một chút.”
Thúy Trúc giúp nàng lau rửa cánh tay, mở miệng đáp lời rồi lại nói: “Hạ nhân hồi môn của Hầu lão phu nhân còn ở trong phủ không ít, có thể hỏi thăm bọn họ trước.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, trong đầu bắt đầu nhớ lại thông tin của Hầu lão phu nhân và phủ Võ Dương bá. Lượng tin tức trong đầu quá nhiều, nhất thời không kịp nhớ ra, nàng làm quen một chút là được.
Bước ra khỏi phòng tắm, nàng vừa nói chuyện phiếm với Thúy Trúc Thúy Vân vừa chờ đợi tóc khô, thật là nhớ thương cái máy sấy. Nhưng thông qua việc nói chuyện phiếm, nàng lại càng hiểu rõ tình huống ở Hầu phủ. Tóc khô, Đường Thư Nghi lên giường ngủ nhưng lại không ngủ được. Trong đầu toàn là chuyện của Tiêu Ngọc Thần, Liễu Bích Cầm và nữ chủ Ngô Tĩnh Vân.
Có lúc những chuyện ta yêu ngươi nhưng ngươi không yêu ta thật khó xử lý. Kiếp trước, Ngô Tĩnh Vân yêu Tiêu Ngọc Thần, nhưng Tiêu Ngọc Thần lại không yêu nàng ta. Ngô Tĩnh Vân cho rằng sau khi gả cho Tiêu Ngọc Thần thì có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Thần trừ Liễu Bích Cầm ra thì không còn chỗ cho người nào khác.
Trong suy nghĩ của hắn thì nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, đương gia chủ mẫu nên quản lý nội trạch cho tốt, phụ trách công việc ngoại giao, cùng phu quân cử án tề mi. Nếu mỗi ngày chỉ biết ghen tuông với tiểu thiếp chính là không hiền thục. Đương nhiên, đây cũng chính là suy nghĩ của đa số nam nhân của đại.
Nhưng điểm mấu chốt là Ngô Tĩnh Vân không chỉ muốn vị trí phu nhân chính thất mà còn muốn cả tình yêu của Tiêu Ngọc Thần nên mới phát sinh mâu thuẫn. Lại còn có một ả trà xanh Liễu Bích Cầm quấy rối ở giữa thì đúng là loạn tới mức gà bay chó sủa.
Thở dài một hơi, Đường Thư Nghi nhắm mắt lại, nữ nhân a, đặc biệt là nữ nhân cổ đại, tốt nhất là đừng đụng tới chuyện tình cảm, sẽ chỉ tự làm bản thân tổn thương mà thôi. Đừng nói chuyện nam nhân cổ đại tam thê tứ thϊếp là hợp pháp, cho dù là chế độ một vợ một chồng thời hiện đại, nam nhân có tài có tiền không phải vẫn đi tìm tiểu tam tiểu tứ đó sao.
Đắm chìm trong những suy nghĩ lung tung rối loạn, nàng từ từ ngủ mất.
Thúy Vân và Thúy Trúc nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của nàng thì nhẹ nhàng buông màn, thổi tắt ngọn nến ở trên bàn, chỉ để lại một ngọn đèn ở phía xa khiến cho căn phòng vẫn có ánh sáng nhưng không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Sắp xếp thỏa đáng, hai người nhẹ nhàng đi ra ngoài, ngồi ở gian ngoài nhỏ giọng trò chuyện, Thúy Trúc nói: “Ngươi có cảm thấy hôm nay phu nhân không giống bình thường không?”
Thúy Trúc gật đầu nói: “Chắc là bị đại công tử chọc giận không ít. Đừng nói là phu nhân, mỗi lần ta nhớ tới họ Liễu kia thì đều tức giận. Ta thấy phu nhân phải nên như vậy từ sớm, trước kia phu nhân quá mềm lòng nên nàng ta mới không biết sợ.”
Thúy Vân nhẹ nhàng thở dài: “Ta thật sự đau lòng phu nhân, chuyện lớn chuyện nhỏ nào ở Hầu phủ cũng cần ngài ấy nhọc lòng. Lúc Hầu gia còn, nào có tới nông nỗi này.”
Thúy Trúc cũng thở dài, chớp mắt nói: “Nhưng hôm nay phu nhân cũng thật dứt khoát, ngẫm lại vẫn thấy sảng khoái.”
Hai người nhớ tới chuyện hôm nay Liễu Bích Cầm bị dạy dỗ thì đều nhếch miệng cười, Thúy Vân nói: “Nếu sau này phu nhân vẫn giống như hôm nay, Hầu phủ chúng ta chắc chắn sẽ khá lên.”
Thúy Trúc tán đồng gật đầu, hai người bây giờ đều tràn ngập lòng tin.
Lại nói thêm mấy câu thì Thúy Vân mới về phòng nghỉ ngơi, Thúy Trúc xoay người bước tới giường bích sa để tiện hầu hạ buổi tối.