Chương 7

Cam Uyển muốn khóc. Sau khi tỉnh dậy, cậu đã sửa hai câu trả lời, đều là do Cao Diệp Phỉ mách nước.

"Giải thích cho ra hồn!" Diêm Vương bẻ ngón tay kêu răng rắc.

Cam Uyển muốn khóc không ra nước mắt. Cậu thật sự ngu ngốc tin vào một giấc mơ!

"Cái đầu óc của cậu... Hay để tôi bổ ra xem thử..." Diêm Vương nghiến răng, như muốn bẻ cổ cậu ra xem bên trong chứa thứ gì.

Cả lớp cười ồ.

Cam Uyển nhìn bài kiểm tra bị cố tình chấm 0 điểm, lại nhìn Diêm Vương gân xanh nổi đầy trên trán, run rẩy không dám hé răng.

Trở về chỗ ngồi, Cam Uyển lặng lẽ lật sách.

Thời gian nhập ngũ chính xác của Cao Diệp Phỉ là tám năm trước, không phải mười hai năm trước như trong giấc mơ. Ban đầu cậu đã viết đúng, vậy mà lại sửa sai.

Nghĩ kỹ lại, lúc đó chỉ cần suy luận một chút, cậu đã phát hiện ra điểm bất hợp lý. Mười hai năm trước, Cao Diệp Phỉ chưa thành niên, mới mười hai, mười ba tuổi, quân đội làm sao để một đứa trẻ con tham gia?

Còn tờ báo số 313 kia, Cao Diệp Phỉ đã thao thao bất tuyệt một tràng, toàn những nội dung tích cực, rất kỳ lạ, không giống phong cách của anh ta, ngược lại giống như một bài văn mẫu do ai đó soạn ra.

Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Cao Diệp Phỉ, lại nghĩ đến tính khí nóng nảy của anh ta, Cam Uyển tin tưởng Cao Diệp Phỉ trong mơ chỉ trong ba giây. Mắng Liên minh não toàn rác rưởi, đuổi Liên minh cút đi, những lời này mới giống anh ta nói.

Nhưng cũng chỉ ba giây mà thôi.

Người bình thường ai lại ngốc nghếch đến thế?

Cam Uyển bất lực gục mặt xuống bàn. Cậu thật sự ngốc, lại đi tin vào một giấc mơ.

Nghĩ đến giấc mơ đó, Cam Uyển sờ sờ lên trán vẫn còn băng gạc. Chẳng lẽ đầu óc cậu bị va đập, thực sự có vấn đề rồi?

"Cậu không sao chứ?" Mập ngồi sau huých nhẹ vào lưng Cam Uyển.

Cam Uyển ủ rũ, không muốn nói chuyện.

Gầy ngồi bên cạnh thấy vậy, định lên tiếng an ủi, Diêm Vương trên bục giảng sau khi phát xong bài kiểm tra liền lên tiếng: "Chắc các cậu đều đã nghe tin quân đội điều động lực lượng đến khống chế dị giới mới ở Song Khánh rồi chứ?"

Vừa dứt lời, cả lớp vốn đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.

Diêm Vương rất ít khi nói chuyện phiếm trên lớp, điều này không phù hợp với phong cách của hắn. Hắn nhắc đến chuyện này, chắc chắn là có chuyện muốn thông báo.

Quả nhiên, Diêm Vương đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt rồi nói: "Vì trước đó đội tiên phong bị tổn thất nặng nề, nhân lực thiếu hụt, nên Liên minh quyết định, lần này cho phép các đội ngũ khác được phép tiến vào thám hiểm trước."

"Trường chúng ta cũng nhận được chỉ tiêu, mỗi khối hai nhóm, mỗi nhóm mười người. Lớp 1 mỗi khối được đặc cách một suất, suất còn lại sẽ được tuyển chọn từ các lớp khác. Tất cả các môn thi lý thuyết đều được dời lên trước, một tuần sau sẽ bắt đầu thi. Các điều kiện tuyển chọn còn lại sẽ được công bố sau khi kết thúc kỳ thi."

Cả lớp lập tức xôn xao.

"Thật hay giả vậy? Chúng ta thật sự được vào sao?"

"Sao trường lại đột nhiên thay đổi quyết định?"

"Tớ cũng muốn đi, nhưng mười người, cậu nói xem chúng ta có cơ hội không?"

"Trước giờ chưa từng nghe nói qua?"

"Ra là vì thế mà kỳ thi tháng này mới bị dời lên sớm, sao không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị gì cả..."

Họ không phải chưa từng vào dị giới, ngược lại, các tiết học thực hành ngoại khóa của họ phần lớn thời gian đều ở trong dị giới.

Nhưng với tư cách là học sinh, họ chỉ được phép vào những dị giới đã được khai phá triệt để, những dị giới nhỏ bé cũ kỹ gần như không có nguy hiểm.

Còn những dị giới mới được phát hiện như Song Khánh, độ nguy hiểm cực cao, tỷ lệ tử vong cực lớn, trước giờ họ tuyệt đối không được phép đến gần.

"Những ai có thành tích tổng kết môn lý thuyết lần này bị thụt lùi, sẽ không được tham gia tuyển chọn." Diêm Vương nói.

"Hả? Sao lại thế!"

"Có thật không vậy?"

"Đừng mà, không công bằng, chúng em chưa kịp ôn tập!"

"Đúng vậy, không công bằng!"

Diêm Vương cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: "Đến lúc vào dị giới gặp dị thú, các cậu cũng có thể thử nói với chúng, các cậu chưa chuẩn bị xong, đợi các cậu chuẩn bị xong rồi hãy đánh, nếu không sẽ không công bằng, xem xem bọn dị thú có cho các cậu thời gian chuẩn bị hay không."

Những tiếng oán trách lập tức im bặt, mấy người vừa rồi còn kêu gào ầm ĩ nhất đều đỏ bừng mặt.

Diêm Vương không chút lưu tình, tiếp tục đả kích: "Cũng đừng có mà vui mừng, vui vẻ cái gì chứ? Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến các cậu. Trừ lớp 1 ra, còn lại mười sáu lớp, tuyển chọn mười người từ bảy trăm người, các cậu nghĩ với cái loại trình độ thi được 0 điểm như các cậu, còn có hi vọng sao?"

Cam Uyển đang vui vẻ bỗng dưng bị nêu tên, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Nhìn thấy người khác đau khổ chính là niềm vui sướиɠ của Diêm Vương, hắn nhân cơ hội này, lại lôi Cam Uyển ra giáo huấn một trận.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc tan học, Diêm Vương vừa đi khỏi, Mập và Gầy lập tức xúm lại an ủi: "Cậu không sao chứ?"

Cam Uyển lắc đầu, có chút chán nản.

"Cậu đừng để ý, cậu cũng biết thầy ấy mà, lúc nào chả vậy." Mập an ủi.

"Tớ nghe nói thầy ấy vốn có một đứa con trai, cũng học ở trường chúng ta, thành tích rất giỏi, lúc tốt nghiệp rất nhiều người đến mời chào, quân đội, Liên minh đều có cả, đúng là tổ tiên phù hộ. Kết quả là sau khi tốt nghiệp, lần đầu tiên vào dị giới đã mất mạng, đến thi thể cũng không mang về được." Gầy nói.

"Thật hay giả vậy? Sao tớ chưa từng nghe qua?" Mập kinh ngạc.

Gầy xua tay, không muốn nói thêm.

Cam Uyển lấy lại tinh thần, cậu cũng không phải bị đả kích đến mức hoàn toàn nhụt chí. Diêm Vương vẫn luôn như vậy, đặc biệt thích đả kích người khác, lại còn rất bá đạo, nói là lấy việc hành hạ học sinh làm niềm vui cũng không ngoa.

Tuy nhiên, mặc dù tính tình có chút tệ, nhưng năng lực của hắn rất mạnh.

Hơn nữa, Cam Uyển luôn cảm thấy những lời Diêm Vương nói tuy khó nghe, nhưng không phải là không có lý. Ví dụ như câu nói mỉa mai vừa rồi, vào đến dị giới rồi, chẳng lẽ bọn họ còn muốn dị thú cho thời gian chuẩn bị hay sao?