Chương 3

Trừ việc mất trí nhớ thì Trì Ngọc không còn bị gì khác, chỉ cần ở lại quan sát hai ngày là có thể xuất viện.

Cậu tỉnh lại nên Hạ Chiêu Ngọc lập tức yên lặng, đúng lúc công ty có nhiều việc, thế là hai ngày này anh không đến thăm cậu nữa.

Trì Nguyện còn đang trong thời gian hồi phục, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi lại ăn, não trống không, cũng không có so đo sao bạn trai mình lại mất tăm mất tích.

Hôm xuất viện, Trì Nguyện tự mình làm xong thủ tục từ sớm rồi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi chờ. Có y tá thân thiết thấy cậu vẫn còn ở đây, kỳ quái nói: "Cậu có thể đi rồi."

Trì Nguyện: "Được rồi chị gái."

Một giờ sau, y tá: "Cậu có thể đi rồi."

Trì Nguyện cau có mặt mày, tức giận gọi điện cho Hạ Chiêu Ngọc, "Anh biết hôm nay em xuất viện không?"

"Biết." Giọng nói Hạ Chiêu Ngọc giống hoàn toàn như trước đây, không chứa chút cảm xúc nào.

"Vậy anh đang ở đâu?"

"Đang bận."

"Em còn đang chờ anh đến đón đây này! Em nằm viện không cần anh ở bên vì sợ anh không ngủ ngon sẽ ảnh hưởng đến công việc, còn anh thì sao! Chẳng quan tâm em gì cả! Em xuất viện mà anh cũng không thèm tới đón, em chờ rất lâu..."

Trì Nguyện tủi thân nói luyên thuyên, suốt cả buổi Hạ Chiêu Ngọc cũng không có chỗ chen vào. Anh nhịn không cúp điện thoại, mãi mới chờ đến lúc cậu ngừng lại thì mới lên tiếng, "Hay là em bắt xe..."

"Nhưng mà em quên nhà mình ở đâu rồi, hình như em cũng không có chìa khoá. Tới đón em đi..."

Hạ Chiêu Ngọc đang làm việc ở bên ngoài, có thể tiện đường đến đón Trì Nguyện luôn, vừa vặn về nhà nghỉ trưa một lát, buổi chiều lại đến công ty.

Với cả lâu rồi cũng không ăn cơm do Trì Nguyện nấu, thế là đồng ý đến, "Vậy em chờ anh một lát."

Trì Nguyện lại ngoan ngoãn đợi thêm một giờ, dù đổi tính nhưng vẫn rất dễ dụ, Hạ Chiêu Ngọc đến nơi cậu lập tức hết giận. Suốt dọc đường đi cậu nói chuyện không ngừng nghỉ, cũng không quan tâm Hạ Chiêu Ngọc có để ý đến mình hay không.

"Hôm qua em gặp một thằng bé trong hành lang, em nói em mất trí nhớ, nó hỏi em còn biết một cộng một bằng mấy không. Mắc cười ghê, em mất trí nhớ chứ đâu phải ngu, anh nói coi thằng bé đó có hỗn không chứ?"

Trong lúc đợi đèn đỏ thì Hạ Chiêu Ngọc trả lời mấy tin nhắn công việc, không nghe rõ cậu nói gì. Dưới ánh mắt chờ mong của Trì Nguyện, anh cố gắng nhớ lại một vài từ cậu vừa nói rồi mới đáp, "Ồ, ặc, bằng mấy?"

"..."

Đến nhà, Trì Nguyện vứt giày sang một bên, chạy chân trần cộc cộc vào phòng, "Òa! Thật là to..."

Hạ Chiêu Ngọc không vui gọi cậu lại: "Mang dép vào, bật điều hòa lên, anh muốn ăn mấy món thanh đạm dễ tiêu một tí, em mau..."

"Ha ha," Trì Nguyện nhếch lông mày lên bắt chéo chân, mặt mày còn khó chịu hơn cả anh, "Anh sai bảo mẫu đấy à?"

Bé con vẫn luôn làm việc theo mệnh lệnh được giao đột nhiên có ý thức riêng của mình, trở nên không nghe lời cũng không quan tâm gì hết, nếu là bạn thì bạn sẽ thấy mới mẻ hay là chán ghét vì cậu không ngoan đây.

Hiện tại Hạ Chiêu Ngọc vẫn nghiêng về vế trước hơn, các loại biểu cảm sống động của Trì Nguyện không những khiến cả người cậu tràn ngập sức sống mà còn khiến bản thân cậu trở nên xinh đẹp hơn.

"Nhìn bộ dáng anh sai bảo người khác thành thạo chưa kìa, chắc trước kia anh sai bảo em nhiều lắm nhỉ." Trì Nguyện bỗng dưng phát hiện.

Sai bảo? Hạ Chiêu Ngọc nhấm nháp từ này, xuất phát từ tu dưỡng của một chim hoàng yến, Trì Nguyện vẫn luôn yên lặng nhận hết việc nhà về mình.

Hiện tại cậu như biến thành người khác, Hạ Chiêu Ngọc nhớ lại cậu trước kia, định nói nhưng cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể tiếc hận nói, "Trước kia em không như thế."

"Vậy chắc chắn em đã chịu đựng nhiều cơn giận của anh lắm nhỉ."

"..." Nhìn vấn đề này dưới một góc khác lập tức khiến Hạ Chiêu Ngọc cứng họng.

Trì Nguyện bỗng nhiên rất đắc ý ngẩng đầu lên, phảng phất mình là "Đứa bé được chọn", cảm giác như mình đang mang theo sứ mệnh.

"Chắc là trời cao cũng không nhìn nổi nữa mới cho em cơ hội bắt đầu lại từ đầu, em phải dạy dỗ anh đàng hoàng mới được!"

Trì Nguyện tin tưởng mắt nhìn người của mình, Hạ Chiêu Ngọc có thể ở bên bản thân hai năm thì chắc chắn có ưu điểm gì đó, sửa một chút là có thể dùng tiếp.