Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chia Tay Với Nam Xứng

Quyển 3 - Chương 1: Mạt thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Tiền đang ngồi co ro trong một góc nhà kho, thân thể cuộn lại thành một cục, run bần bật—— đây là biểu hiện của một người đang vô cùng sợ hãi.

Cùng với anh ấy còn có thêm bốn người khác, lúc này tất cả mọi người vẻ mặt xám tro nhìn cánh cửa đang bị đập liên tục, nước mắt của nữ sinh chảy dài, tay bịt chặt miệng.

"Rầm! Rầm! Rầm!” Không chỉ là tiếng đập cửa nặng nề, ngoài cửa còn có mấy tiếng “gầm gừ” phát ra từ cổ họng, giống như tiếng gầm gừ trước khi ăn của động vật lớn, nhưng khàn hơn.

Chỉ nghe thanh âm ngoài cửa, trong lòng mọi người đều loạn hết cả lên, chứ đừng nói là cánh cửa vốn đã dày lại bị gõ ra một lỗ thủng, bàn tay màu xanh mưng mủ mạnh mẽ vói vào bên trong!

Nên mô tả bàn tay này thế nào nhỉ, hình dạng của nó giống như con người, nhưng không ai nghĩ đó là bàn tay của con người được - toàn bộ bàn tay là màu xanh đen, bàn tay vặn vẹo không hình dạng, trên đó có rất nhiều vết thương đã mưng mủ, máu đen đông lại trên da, móng tay dài kinh người, gần như từ kẽ hở có thể nhìn thấy những mô máu đỏ tươi.

Vương Tiền ôm chặt lấy đầu, tại sao! Tại sao ngày tận thế lại thực sự xảy ra! Tại sao không ai đến cứu họ chứ!

Ban đầu, nó chỉ là một trận dịch bệnh không hề có dấu hiệu gì báo trước, chính phủ bảo mọi người không được ra ngoài, rất nhiều người đã chết trong căn bệnh này, lò hỏa táng bận đến mức thấy muốn hỏa táng xác chết thôi mà cũng phải xếp hàng.

Một chuyện khủng khϊếp đã xảy ra, khi cái xác bắt đầu thối rữa, dường như cái xác sắp vỡ ra trong giây tiếp theo đã sống lại, nó có thể đứng vững và di chuyển chậm chạp, đôi mắt dường như bị một thế lực kỳ lạ nào đó cưỡng bức mở to ra, tơ máu đỏ đen phủ đầy trong đó, ánh mắt càn quét chung quanh, thấy người là cắn, rất thèm ăn thịt người sống.

Ngày tận thế tưởng chừng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết đã đến.

Móng tay cắm sâu vào trong thịt, nhưng anh căn bản không cảm giác được đau đớn, đám người bọn họ đã chạy trốn cả một ngày, trong đội ngũ có ba nam sinh, một người thoạt nhìn yếu ớt gió thổi cũng bay, một người đang trên đường chạy trốn đột nhiên phát sốt cao, một đám người vừa đói vừa lạnh, căn bản không có năng lực chiến đấu.

"Rầm!" Cánh cửa lại bị đập hé ra một chút, cái hộp điều áp lăn lộn trên mặt đất, nửa khuôn mặt đầy máu mơ hồ tiến vào, bạn học lúc trước còn nói đùa với bọn họ, hiện tại đã biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, hai mắt đυ.c ngầu chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt trắng bệch, cái miệng há ra đầy thịt vụn.

Giờ khắc này, Vương Tiền nhận ra rõ ràng là mình sắp chết.

Cánh cửa phát ra tiếng răng rắc đáng sợ không chịu nổi, ngay lúc nữ sinh thét lên, một tia sét bổ tới, điện quang đại tác, tầm nhìn bị ánh sát chói lóa tước đoạt.

"Ầm ầm! "Cửa yếu ớt hoàn toàn sụp đổ, nhưng tang thi vừa rồi khiến người ta rùng mình không xuất hiện, ngược lại có bốn thân ảnh từ trong sương mù đi ra.

"Xin chào? Có ai không?” Người nói chuyện là một nam sinh tóc xoăn, cậu bước vào nhà kho, nhìn thấy tình trạng đang ôm lấy đầu của những người xung quanh: “A, có vẻ như mọi người không được ổn lắm..."

Nửa tiếng sau, mọi người vây quanh bên cạnh ngọn lửa, nói rõ sự tình với nhau.

Trong ngày tận thế, ngoại trừ người thường và người bị nhiễm bệnh, còn xuất hiện loại thân phận thứ ba - chính là dị năng giả, thể chất của bọn họ rất mạnh, cũng có một ít năng lực mà người bình thường làm không được, ví dụ như dị năng của người đàn ông có vết sẹo trên mặt có được hệ dị năng thổ, khi hắn đưa tay lên, một cánh cửa làm từ đất sẽ mọc lên từ mặt đất.

Dẫn đầu là một người đàn ông mặc toàn bộ trang phục tác chiến toàn màu đen, tên là Thẩm Thư Dương, vẻ ngoài của anh rất đẹp trai, nhưng càng nổi bật chính là khí chất toàn thân tràn đầy sát ý, lạnh đến không khí đều bị đóng băng, tia chớp uy lực mười phần vừa rồi chính là dị năng của anh, hệ dị năng lôi, vừa nghe đã biết là năng lực rất mạnh mẽ.
« Chương TrướcChương Tiếp »