Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Chia Tay Với Nam Xứng

Quyển 4 - Chương 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Luật sư Mục, tư liệu về vụ án của tập đoàn Hoa An đã được đặt trên bàn của ngài rồi ạ!”

“Luật sư Mục, khách hàng chiều nay muốn hẹn gặp ngài vào ngày mai ạ.”

"Luật sư Mục..."

Tòa nhà tài chính cao nhất thành phố A, cho dù đã qua giờ tan sở nhưng vẫn sáng đèn, đặc biệt là trong phòng làm việc Tập Trác của tòa nhà cao mười bảy tầng, ngoại trừ những cuộc nói chuyện cần thiết ra chỉ có tiếng bước chân vội vã và tiếng lật giấy “xạo sạc”

Nữ sinh mới vào thực tập buồn ngủ đến mức hai mi mắt muốn khép lại, áo choàng đen trong tầm mắt chậm rãi trở nên nhăn nhúm.

Từ khi cô vào công ty luật này, mỗi ngày đều phải làm việc với cường độ cao, đi làm lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, tan tầm về là lăn ra ngủ, còn tăng ca đã là một chuyện bình thường.

Đặc biệt là...

Cô nhìn người đàn ông ở phía bên kia bức tường kính sáng choang đang, đeo kính cẩn thận lật xem hồ sơ vụ án, bên cạnh còn có một xấp tư liệu thật dày.

Đây là một trong những đối tác của công ty luật này, tên của anh là Mục Hạc.

Anh đã sở hữu chứng chỉ luật sư giỏi nhất ở tuổi 27, là một luật sư hàng top với tỷ lệ thắng kiện cao tới 96%, trấn hải thần châm của công ty luật, càng được công nhận là nhân viên kiểu mẫu.

Kim đồng hồ chậm rãi chỉ về phía 10 giờ, người đàn ông bên trong rốt cục cũng động đậy, Mục Hạc tháo kính xuống, nhéo sống mũi đã mỏi nhừ, thu dọn lại những thứ trên bàn đứng dậy tan tầm.

Vừa mới ra khỏi cửa, đã bị ánh mắt trông mong của mọi người nhìn chằm chằm.

"Sao còn chưa tan làm đi?” Mục Hạc nhìn đồng hồ, nghi hoặc nói.

Lúc này một đám người như được sống lại, chào hỏi luật sư Mục, bắt đầu điên cuồng thu dọn đồ đạc để nhanh chóng bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Mục Hạc đi đến phòng trà, bàn tay to cầm lấy tách cà phê, nhấp một ngụm cà phê.

"Giờ này còn uống cà phê à? Không sợ bị khó ngủ sao?” Quý An Dao cũng là cộng tác viên cầm lấy cốc nước nóng, oán giận nói: "Tôi nói anh đừng nghiêm túc như vậy mỗi ngày, khiến mọi người trong phòng luật đều cảm thấy căng thẳng khi làm việc tăng ca với anh ấy.”

Hơi nóng của cà phê còn đọng lại trước khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, Mục Hạc thản nhiên nói: "Tôi không yêu cầu họ bắt buộc phải tăng ca, và họ cũng không có nghĩa vụ này.”

"Tiền lương tăng ca tháng này sẽ tính cho bọn họ, lần sau anh có thể nhắc nhở bọn họ không cần quan tâm đến tôi.”

"Đúng là cái đồ tham công tiếc việc!” Người phụ nữ phàn nàn, bưng ly nước rời đi: “Mỗi ngày tăng ca muộn như vậy, cẩn thận bị stress đấy nhé ~"

Người đàn ông nhướng mày, uống xong ngụm cà phê cuối cùng cũng rời đi, lời nói chìm vào bóng tối tắt đèn.

"Công việc là người yêu của tôi.”

Mang theo những tài liệu cần xem xét lại, khi Mục Hạc đi ra, phòng luật chỉ còn lại một mình anh. Cho dù đã làm việc cả ngày, cách ăn mặc thần thái vẫn không bận rộn bao nhiêu, chỉ là giữa hai hàng lông mày lơ đãng lộ ra vài phần mệt mỏi, anh kéo cửa lại, bước vào bóng tối.

###

Cùng lúc đó, trên sô pha trong căn hộ, Sở Thời Thanh nhìn bữa cơm cho chính tay mình làm ra, cảm thụ được sự kỳ diệu của con người. Cơm bò béo ngậy, hạt gạo đầy đặn dẻo thơm, từng hạt rõ ràng, ở giữa là trứng cuộn có màu tươi sáng, liếc mắt một cái thôi cũng đủ biết là ngon miệng đến cỡ nào.

"Quả nhiên là một người vợ tuyệt vời.” Cậu ăn một miếng, hương vị tuyệt vời nổ tung trong miệng, từng tấc vị giác đều nói lên niềm hạnh phúc.

Vừa mới bước vào thế giới này, hệ thống đã nói cho cậu biết nhân vật lần này là một người vợ, là một vị phu nhân tương đối nổi danh, có một người chồng ưu tú, nhưng người chồng lại nɠɵạı ŧìиɧ.

Sở Thời Thanh nhìn vật nhỏ bên cạnh mình: “Không phải người chồng chính là nam phụ đấy chứ..."
« Chương TrướcChương Tiếp »