Lúc tàn tiệc, Trương Dương được bọn họ giúp dìu ra.
Tạ Yến Yến và Lục Phong Thừa trở lại phòng khi đó những người khác có vẻ say, còn điên cuồng chơi đùa kính anh Lục vài ly.
Lục Phong thừa cũng không có từ chối, dứt khoát uống cạn vài ly Whiskey. Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt cực nóng, ăn uống linh đình, khách và chủ vô cùng vui vẻ.
Chỉ có Tạ Yến Yến hơi hơi nhíu mày, vừa nghĩ sợ là Trương Dương uống quá nhiều, vừa nghĩ thuốc dạ dày của anh Lục uống bị vô ích.
Trong cảnh tượng náo nhiệt Trương Dương vẫn ở trong trạng thái vui vẻ mơ mơ màng màng mà ngủ. Nhân vật chính đã bất tỉnh rồi, tối nay cũng đến đây thôi.
Bọn họ dìu cậu ta ra bãi đổ xe, sờ soạng chìa khóa ở trong túi quần trực tiếp đưa cho Tạ Yến Yến. Tạ Yến Yến vội vàng nhận lấy, chỉ thấy bọn họ đỡ Trương Dương đến vị trí ghế phụ nằm đó, sau đó đều tản ra trở về nhà.
Vậy người đã giao cho cô rồi? Tạ Yến Yến có chút kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hôm nay cô được Trương Dương lái xe đến trường học để đón, cậu ta lái chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc của mình.
Tạ Yến Yến khó khăn đứng ở bên cạnh xe, cái khác không nói, chuyện mấu chốt chính là, cô căn bản không biết Trương Dương sống ở đâu a.
Cô vừa định đuổi theo hỏi bọn họ một chút, liền nhìn thấy Lục Phong Thừa từ trong thang máy đi ra.
Vì lý do riêng tư và thuận tiện, bãi giữ xe của bọn họ ở câu lạc bộ cũng là được đặt riêng.
Lục Phong Thừa đi ra nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đứng cách đó không xa, bên cạnh chiếc xe đỏ tươi, cảnh tượng có chút đẹp đẽ.
Hắn thong thả mà đi qua đó, liếc qua chiếc xe bên cạnh cô, cửa kính xe mở ra, trên ghế phụ là Trương Dương đang ngủ say như chết.
Đều đã đi rồi?
Tạ Yến Yến gật gật đầu, vừa định mở miệng, lại thấy hắn nâng cằm chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh cô.
Biết lái? Lục Phong Thừa biết rõ còn hỏi.
Ferrari 812 Superfast, 12 động cơ, công suất lớn nhất đạt đến 800 cv, so với F12 berlinetta còn muốn cao hơn. Là một trong những chiếc xe thể thao Ferrari có tốc độ cao nhất, động cơ cực mạnh.
Tự nhiên không phải nắm được thứ tốt như vậy.
Tạ Yến Yến lắc đầu, vẻ mặt lúng túng, bất giác cắn môi, cúi đầu nhìn đầu ngón chân của bản thân.
Chắc chắn là không biết. Bằng lái của cô có từ rất sớm, nhưng không có nhiều cơ hội tự mình lái xe, sau khi vượt qua bài kiểm tra thì chưa sờ vào vô lăng quá mấy lần. Lại càng đừng nói là lái xe thể thao.
Lục Phong Thừa đưa tay ra hiệu cho cô đưa chìa khóa xe Trơng Dương cho hắn, sau khi lấy đi hắn lại đưa cho cô cái khác.
“ Tôi gọi tài xế công ty của cậu ta đến đưa cậu ta về nhà, em không cần quan tâm, đi vào xe tôi ngồi chờ.”
Tạ Yến Yến nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ chỉ.
Từ phía xa nhìn thấy xe hắn có chút quen mắt, đến gần thì Tạ Yến Yến mới phát hiện, ngày đó cô xảy ra chuyện là Trương Dương bước xuống từ chiếc xe này.
Chiếc xe cao này so với xe bình thường to hơn một chút, cho dù cô không hiểu về xe cũng dễ dàng nhận ra.
Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế phía sau.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, người tài xế của Trương Dương đến.
Lục Phong Thừa và người tài xế đến đỡ Trương Dương lên chiếc xe SUV, lại căn dặn người tài xế vài câu.
Chiếc SUV rất nhanh từ trong bãi đỗ xe chạy ra, sau đó Lục Phong Thừa từ từ đi về phía của cô, mở cửa xe ngồi đến vị trí ghế lái.
Hắn cởi hai nút áo sơ mi ở trên cùng, nới lỏng cà vạt. Nhìn từ vị trí của Tạ Yến Yến, từ trong kính chiếu hậu vừa vặn nhìn thấy trái cổ của hắn dần đỏ lên, di chuyển lên xuống.
Tạ Yến Yến vội vàng dời ánh mắt, bỗng nhiên một mùi nước hoa lẫn mùi thuốc lá lạ lùng xộc và mũi.
Lục Phong Thừa xoay đầu hỏi cô: trường học của em ở đâu. Tôi đưa em đến đó.
Tạ Yến Yến nhìn hắn xua xua tay: Không cần đây anh Lục, em tự mình về là được.
Vừa mới hơn 1 giờ, rất lâu mới có thể bắt xe.
Quá muộn rồi. Lục Phong Thừa thản nhiên cầm lái, giọng điệu không thể từ chối.