Vì thế cô vẫn thản nhiên mà đi vào nơi có nhắc đến trong miệng đàn chị, cái thế giới mà bọn họ không vào được.
Hàng ghế ở bên trong và ghế được trang bị ở lầu dưới hoàn toàn không giống.
Ánh sáng bóng của chất gỗ lâu năm, tay vịn bên ghế sô pha cũng cùng một chất liệu, da ghế được làm bằng da thật. Chỉ có một kiểu thống nhất như vậy, giá cả có thể băng một căn nhà.
Chưa kể đến những cái kệ đựng rượu khổng lồ được gắn bên trên tường, mỗi một ô vuông đều trưng bày rượu, không phải trang trí, cô đã nhìn qua rồi. Toàn bộ đều là rượu được ủ lâu năm. Chọn bừa một chai cũng là tiền lương mấy tháng thậm chí mấy năm của người bình thường.
Nếu như Tạ Yến Yến vì suy nghĩ khác mà ở bên cạnh Trương Dương, vậy thì giờ phút này có lẽ cô cũng cảm thấy tự ti, vui mừng không xiết, tham lam, ghen ghét, ham muốn.
Nhưng cô chỉ cảm thấy những thứ này có chút mới lạ, sau khi dạo qua một vòng thì ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Trương Dương chờ bạn của cậu ta đến.
Bạn trong miệng của Trương Dương từng người một đã đến. Bọn họ mang theo nụ cười lương thiện, thái độ thân thiện và cùng cô chào hỏi, sau đó đều tự ngồi xuống, rất quen thuộc mà tán gẫu vừa cười vừa nói. Trong mắt không còn tồn tại người tên Tạ Yến Yến nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng nhìn về phía Trương Dương, ánh mắt sẽ liếc đến chỗ ngồi bên cạnh cô, ý vị trong ánh mắt rất sâu xa.
Tạ Yến Yến bỗng nhiên hiểu được.
Bạn lần đầu mới gặp là vẻ lịch sự của bọn họ, còn đối tượng là ai thì không hề quan tâm. Phép lịch sự này đại khái là nhờ vào Trương Dương mới có được đãi ngộ này.
Cô đã quên, người với vật không giống nhau.
Đồ vật trong căn phòng này quý giá, cũng sẽ không mở to mắt quan sát cô, che đi nét khinh miệt và lười biếng xúc phạm người khác. Một lần rồi lại một lần đánh giá trên người cô, lại thoải mái mà dời tầm mắt.
Ánh mắt này đủ để cho nhiều người dần dần không kiên định, không tự tin. Huống chi Tạ Yến Yến còn là một sinh viên, nội tâm mạnh mẽ của cô còn kém quá xa.
Thứ mà buổi họp mặt này đem lại cho cô, là từ trong ra ngoài, hoàn toàn là đả kích.
Lục Phong THừa vẫn là yên lặng ngồi xem.
Đèn trên hàng ghế là màu vàng ấm áp, không gian có chút tối tăm, Tạ Yến Yến nhìn không rõ ánh mắt của hắn đang nhìn cái gì.
Cô có chút thất vọng, có chút mờ mịt.
Bạn của Trương Dương không có ý xấu, cô nhìn ra được. Đối với cô mà nói khó có thể chịu được ánh mắt đánh giá nhưng chỉ phản ứng của bọn họ khi nhìn người bên ngoài giới thượng lưu.
Bọn họ vốn là thiên chi kiêu tử, xuất thân từ gia thế có quyền cao chức trọng, sự kiêu ngạo khắc vào trong xương máu. Làm sao có thể yêu cầu một người như vậy nuông chiều một người xa lạ ngẫu nhiên bước vào cuộc sống của họ.
Cô nhịn không được nhìn về phía mấy người bạn nam, trong ánh mắt của cô không hề có ý xin giúp đỡ. Trong căn phòng này hết thảy cô đều chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Nhưng Trương Dương và người bên cạnh đang trò chuyện say mê, căn bản không chú ý đến cô.
Ánh mắt của cô lại rơi trên người Lục Phong Thừa.
Trong lúc cô mờ mịt không biết làm gì, lại nhìn thấy Lục Phong Thừa gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên ừ một tiếng.
Tạ Yến Yến ngây ngẩn cả người, hai mắt mở rất to, nhìn Lục Phong Thừa.
Mãi đến khi cô trở về ngồi trên ghế sô pha vẫn không thể tin được, trong miêu tả của Trương Dương là anh Lục tính khí thất thường không thể trêu chọc, sao lại là người đầu tiên nở nụ cười thật lòng đối với cô.
Nụ cười đó giống như liều thuốc trợ tim đánh vào tâm cô, làm cho cô dần dần bình tĩnh.
Mặc dù nhìn hắn có chút kiêu ngạo khó hòa hợp, nhưng hình như là một người rất dịu dàng.
Tạ Yến Yến cũng nhịn không được nhìn về hắn nở nụ cười, sau đó ở trong lòng thầm gọi một tiếng: Anh Lục.