Chương 15: Tiến vào

Căn phòng xa lạ, không có quần áo để thay khi tắm cũng không có áo ngủ, Tạ Yến Yến cởi khăn tắm đặt trên giường, cả cơ thể không mặc cái gì.

Cô không có thói quen ngủ khỏa thân, da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trực tiếp chạm vào chăn, mang đến cảm giác mát mẻ là cho cả người nổi da gà.

Chăn được làm bằng chất liệu dễ chịu dính sát vào da, từ từ dung hợp với nhiệt độ cơ thể, cơ thể được nhiệt độ ấm áp bao lấy cũng thả lỏng đi không ít.

Chỉ là vị trí riêng tư không che đậy vẫn làm cho cô có cảm giác không an toàn.

Trong lúc đó núʍ ѵú ma sát với chắn, bỗng nhiên dựng đứng cả lên, bị kí©h thí©ɧ mà cứng. Tạ Yến Yến dùng tay vòng qua hai vυ", hai chân cũng tự giác kẹp chặt lại.

Ở lớp học cả buổi sáng, tan học được bạn trai dẫn ra ngoài một lúc, tuy đã tàn tiệc nhưng vẫn còn áp lực lâu như vậy.

Thực ra là một ngày mệt mỏi.

Tạ Yến Yến có thói quen trước khi đi ngủ phải sắp xếp lại mọi thứ xảy ra trong một ngày, nhân tiện phải sắp xếp tốt việc ngày mai để phòng ngừa quên mất.

Một giờ trưa này mai nhất định phải đến phòng đàn, có huấn luyện.

Ký túc xá hôm nay có kiểm tra không, bạn cùng phòng thấy cô không về có suy nghĩ bậy bạ không.

Trương Dương uống nhiều như vậy không biết hiện giờ như thế nào.

Anh Lục với tấm lòng tốt của hắn, bản thân dường như có chút không phân biệt được.

Nghĩ nghĩ cảm thấy đầu óc loạn cả lên, không bao lâu thì tiến vào giấc ngủ.

Ba giờ rưỡi, đêm khuya ở Cầm Giang Sơn Trang càng im lặng.

Những ngón tay nhịp nhàng gõ trên cánh cửa gỗ màu trắng, phát ra âm thanh cốc cốc, ở trong căn phòng trống trải càng nghe rõ hơn.

Âm thanh rất lớn, người ở trong phòng lại không có phản ứng gì.

Lục Phong Thừa lại kiên nhẫn gõ thêm một lát, bên trong vẫn là không có bất kì tiếng động nào.

Ngón tay hắn cầm lấy tay nắm cửa, không có mở được.

A, cô gái nhỏ còn khóa trái cửa.

Lục Phong Thừa quay trở về phòng từ trong ngăn tủ lấy ra chìa khóa mở cửa.

Ánh mắt một mảnh u ám, trong không khí có chút lạnh, trong không gian còn lưu lại một chút mùi thơm.

Đèn ở hành lang tất cả các phòng đều ở bên tay trái của cửa. Lục Phong Thừa sờ soạng cũng chạm vào được công tắc.

Nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không có bật đèn, bước đi nhè nhẹ thăm dò.

Đi thẳng về phía trước, khi mũi chân đυ.ng vào chướng ngại vật, liền đưa tay chạm đến rèm cửa.

Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng của trăng trong nháy mắt tràn đầy cả căn phòng.

Chiếc giường rộng hai mét, người trên giường cuộn tròn lại, nhìn có vẻ nhỏ nhắn.

Im lặng mà ngủ, cái chăn ở bả vai che một chút, phần tóc hai bên được vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh.

Hắn cũng coi như là loại gì cũng thấy qua. Người ở trước mắt không tính là quá xinh đẹp, nhưng hết lần này đến lần khác nhìn thấy cô sẽ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Nghĩ đến cô là của người khác, như là bị hàng nghìn cái lông chim đồng thời gãi vào tim, nóng nảy lại bất an.

Không tính là tình yêu a, nhưng lại khiến cho hắn giống như điên mà muốn giữ lấy. Từ trong ra ngoài, có được tất cả.

Lục Phong Thừa ngồi xuống bên cạnh giường. Tay đặt trên tóc cô nhẹ nhàng sờ soạng hai cái, sau đó luồn tay vào góc chăn vén lên một chút.

Rõ ràng là dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng chỉ có mùi hương trên người cô là ngọt ngào dễ ngửi.

Đầu vai trắng nõn với cổ cao, thon dài đẹp mắt. Xương quai xanh lõm xuống có chút gầy yếu.

Xuống chút nữa, hai bầu vυ" trắng nõn được cánh tay vòng qua che lại, chồng chất tạo khe rãnh mê người. Đầṳ ѵú nho nhỏ đỏ đỏ, theo nhịp thở mà ở trong cánh tay phập phồng run rẩy lúc ẩn lúc hiện.

Hô hấp Lục Phong Thừa bị kìm hãm.

Cô quả nhiên giống như Trương Dương miêu tả, nhìn thấy gầy, vυ" lại không nhỏ.

Hắn đưa tay đem toàn bộ cái chăn xốc lên. Giống như hắn suy nghĩ, cả người Tạ Yến Yến đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Trong phòng không có cái gì có thể mặc, hắn vốn dĩ tính là nếu như Tạ Yến Yến mở miệng hỏi hắn, hắn cũng không ngại cho cô mượn một cái áo sơ mi. Nhưng qua một hồi lâu cũng không thấy cô đến gõ cửa.

Cả người trần trụi như vậy, cũng rất thuận tiện để hắn thưởng thức.

Người đang ngủ trong lúc mở vẫn không hề hay biết gì.

Thân thể cô bởi vì bị lạnh đột nhiên có phản ứng, da gà nổi lên.

Lòng bàn tay Lục Phong Thừa ấm áp, từ sống lưng cô vuốt ve một đường thẳng xuống rồi lại vuốt lên.

Cuối cùng lưu luyến dừng tại thắt lưng.

Vòng eo cô rất nhỏ, hắn dùng một tay sờ soạng, là có thể cầm được.

Là có chút gầy.

Cửa sổ sát đất ẩn hiện cảnh tượng bên trong căn phòng.

Lục Phong Thừa nhìn thấy kính trong suốt, hắn ngồi bên cạnh Tạ Yến Yến giống như thừa dịp cô ngủ say giở trò đồϊ ҍạϊ , thật sự là nhìn như thế nào cũng là biếи ŧɦái.

Nhưng hắn không khống chế được bản thân của mình.