1 giờ ở Bắc Kinh cũng không tính là muộn.
Tạ Yến Yến có vài lần về trường muộn trên con đường lúc nào cũng náo nhiệt, nhưng đường hướng về nhà của Lục Phong Thừa, xe cộ thế nhưng càng ngày càng ít.
Làn đường cũng rộng, bốn đường cho xe có xe của cô ở bên biên, đương nhiên cũng không có hồi hộp. Cô cứ một đường chạy thẳng, chạy đến cây cầu bắc qua sông Giang, dừng lại ở bên đường.
Đã an toàn đến nơi.
Hướng dẫn chỉ đường dừng ở đây, bên bờ sông có khu biệt thự, ở vị trí độc nhất.
Lục Phong Thừa nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, giống như đã ngủ rồi.
Đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt hắn, lông mi khẽ run, hốc mắt một mảnh màu đen lờ mờ, nhìn có vẻ mệt mỏi.
Tạ Yến Yến mở điện thoại nhìn thoáng qua, đã một giờ rưỡi rồi. Kí túc xá của nữ sinh quản rất nghiêm, hai giờ đóng cổng. Sau hai giờ nếu như vào ký túc xá sẽ bị lập biên bản. Nhẹ thì cô quản sinh gặng hỏi sau đó giảng giải lý thuyết một chút, còn xui xẻo hơn thì bị truyền đến tai giảng viên trường học sẽ bị phê bình.
Từ đây về trường học có lẽ cần hai mươi phút, thời gian có chút gấp.
Tạ Yến Yến đưa tay đẩy đẩy cánh tay Lục Phong Thừa, trong nháy mắt hắn mở mắt ra, lúc nói chuyện thì vẫn là giọng mũi, âm thanh khàn đặc.
“ Ừm? Đến rồi?”
Tạ Yến Yến gật đầu, nói sơ qua chuyện gác cổng cho nên hiện tại cô lập tức muốn đi. Cũng không biết rốt cuộc hắn sống ở tòa nào, xe dừng ở bên đường để cho hắn ngày mai trở về.
Lục Phong Thừa nói muốn đưa cô đi, cô từ chối. Tạ Yến Yến nếu như đồng ý để hắn lái xe khi uống rượu, vậy thì lúc đó để cho hắn lái xe rồi, làm sao có thể đưa hắn về đến đây.
Hắn còn nói phải giúp cô gọi xe rồi lên xe nói sau, Tạ Yến Yến cũng từ chối. Không cần thiết. Bản thân hắn vừa mới tình ngủ ở trên xe, bây giờ vẫn còn sớm trở về nghỉ ngơi là được.
Cuối cùng Tạ Yến Yến cùng hắn trao đổi phương thức liên lạc,cô nói khi lên xe gửi biển số xe và thông tin tài xế cho hắn cùng với Trương Dương mỗi người một bản. Lục Phong Thừa mới không nói nữa.
Cô lưu số sau đó mang túi vào mở cửa bước xuống xe, trong lúc vội vàng khuỵu gối không quan tâm đến vết thương, cô lấy điện thoại mở ứng dụng taxi xem có xe gần đó hay không.
Lục Phong Thừa không vội trở về nhà, hắn dựa lưng vào ghế ngồi, lưu lại số điện thoại của Tạ Yến Yến, vừa mở thông tin của dãy số, vừa thông qua cửa sổ nhìn Tạ Yến Yến.
Giọng điệu của hắn thờ ơ, sau khi nói vài câu liền im lặng.
Tạ Yến Yến đưa lưng về phía hắn, đi về hướng cây cầu, bước chân có chút nhanh.
Những người như bọn họ có yêu cầu rất cao về chỗ ở, vừa muốn không hoang vu vừa muốn có tính riêng tư tốt. Sống ở Cầm Giang Sơn Trang là hoàn toàn phù hợp, nơi này cách trung tâm thành phố không xa, ngăn cách hai bờ sông, mặt sau là núi, chỉ có chim mới có thể bay vào.
Từ trung tâm thành phố vào đây chỉ đi qua cây cầu, xe bình thường cũng có thể đi qua cầu, nhưng chỉ có thể dừng ở bên đường, nếu muốn vào trong phải được sự đồng ý.
Cho nên Tạ Yến Yến muốn trở về, còn phải đi qua cây cầu tìm xe.
Ban đêm vào mùa hè luôn có chút lạnh, bờ sông gió lớn. Một cơn gió thổi qua, làn váy trắng bị gió thổi bay, lộ ra đầu gối trắng nõn. Gió ngừng rồi, làn váy vừa bị thổi bay đã gọn gàng tinh tế che đi đầu gối, chỉ lộ ra bắp chân nhỏ.
Lục Phong THừa xuống xe, xoay người hướng về nhà đi về phía trước lại nhìn Tạ Yến Yến một cái.
Cái váy quá dài, dài đến trên đầu gối có vẻ càng đẹp hơn.
Lục Phong Thừa thầm nghĩ.
Lục Phong Thừa về nhà thay quần áo, không nhanh không chậm mà tắm rửa một chút. Hắn ở trong phòng tắm sấy tóc, quấn khăn tắm quanh hông đi ra. Nhưng lại không nằm xuống giường, mở tủ quần áo tìm một bộ quần áo chỉnh tề, để xuống ghế sô pha ở bên giường.
Vẫn còn tâm tình mà rót cho bản thân một lý rượu. Nghịch điện thoại ở trong tay, bộ dạng vô cùng buồn chán.
Vẫn không nhận được thông tin từ tin nhắn của Tạ Yến Yến, cũng không lo lắng, không biết đang nghĩ cái gì.
Ly rượu đã cạn rồi.