Chương 1

Tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, việc một cậu nhóc nhỏ tuổi đi dạo phố một mình thật sự hiếm thấy, đặc biệt là khi cậu cứ liên tục nhìn đông ngó tây như đang tìm kiếm điều gì đó.

Các nhân viên cửa hàng đứng dọc hai bên đường đều bị cuốn hút bởi cậu bé đáng yêu này, trong lòng không khỏi thắc mắc:

"Đúng là bố mẹ vô tâm, để mặc một đứa bé xinh xắn như vậy đi một mình."

Cậu bé trông chỉ khoảng 4 tuổi, mái tóc cắt gọn gàng, để lộ vầng trán trắng muốt, đôi má phúng phính trông rất đáng yêu.

Cậu mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, trên ngực trái in logo của một thương hiệu nổi tiếng. Trên lưng, cậu đeo một chiếc ba lô nhỏ đen trắng xen kẽ, và không biết từ lúc nào, trên mông cùng hai bên người đã dính đầy bụi bẩn màu xám nâu.

Ở góc dưới chiếc ba lô, có ba chữ được viết ngay ngắn, thể hiện tên của chủ nhân.

Thời Hòa Ngộ.

Bước đi của cậu nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn, ba lô phía sau có vẻ nặng nhưng không hề bị xóc nảy. Cậu chăm chú quan sát xung quanh, ánh mắt cẩn trọng một cách lạ lùng so với tuổi tác.

Nhận ra những ánh mắt kỳ lạ đang hướng về mình, Thời Hòa Ngộ hiểu ngay tình huống, cậu liền tăng tốc, đi theo một người phụ nữ xa lạ phía trước.

Từ xa, hai người trông giống như mẹ con.

Một nhân viên bảo vệ được gọi đến cũng dừng lại quan sát, thắc mắc một lúc: "Mẹ cậu bé không phải đang đi phía trước sao?" Sau khi quan sát thêm một chút, thấy cậu bé vẫn đang đi theo người phụ nữ, họ yên tâm quay về vị trí của mình.

Khi đến gần cuối đường, Thời Hòa Ngộ khéo léo lợi dụng vóc dáng nhỏ bé của mình, nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của người phụ nữ, làm như thể cậu đang đi cùng cô ấy. Cậu hiểu rằng chỉ khi đi cùng người lớn thì mới không bị chú ý.

Đến một ngã rẽ, khi chắc chắn không còn ai nhìn, cậu bé lập tức lao vào khu vực thang máy, nhấn nút để đi lên tầng trên, dự định trốn vào một tầng không có bảo vệ.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, chậm rãi bắt đầu đi xuống. Trong khoảng thời gian đó, Thời Hòa Ngộ liếc nhìn chiếc đồng hồ thông minh của mình, cảm giác căng thẳng cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

Cậu thở nhẹ ra, rồi giống như một ảo thuật gia, lấy ra từ trong túi một quyển sách.

Bìa cuốn sách có màu xanh phấn pha chút lam nhạt, trên đó vẽ một ngôi sao lấp lánh, ở trên cùng là tựa sách —— "Trí tinh quang lóng lánh ngươi”.

Nếu có người lớn ở đây, chắc chắn chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhận ra ngay đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng điều này hoàn toàn vượt ngoài sự hiểu biết của một cậu bé mới chỉ 4 tuổi như Thời Hòa Ngộ.

Dù cậu thông minh từ nhỏ và biết đọc nhiều hơn các bạn đồng trang lứa gấp đôi, lúc này cậu vẫn bị mấy chữ trên bìa sách làm khó.

"Trí tinh quang lóng lánh ngươi?"

Cậu tự hỏi.

"Có nghĩa là có ai đó đứng trên ngôi sao sao?"

Khuôn mặt nhỏ bé của Thời Hòa Ngộ lộ rõ vẻ bối rối. Không lâu trước, cậu còn tự hào vì đã nhận ra chữ "diệu", nhưng giờ đây lại lạc vào vòng xoáy của sự khó hiểu, đầy ảo não.