Dựa theo thời gian đã hẹn, Khúc Ca đi đến quán lẩu tìm Chu Mộ, tưởng rằng cô đến sớm nhưng không ngờ Chu Mộ đã đến trước quán lẩu, đang đứng ở cửa chờ cô.
Rất nhiều cô gái đi qua, họ cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh trông quá nổi bật, đứng im không nói lời nào cũng có thể thu hút sự chú ý của các cô gái.
Anh đang nhìn điện thoại di động, đứng ở cửa giống như người mẫu.
Trên đường Khúc Ca tới đây, cô đi ngang một cửa hàng tiện lợi, tiện thể ghé vào mua một hộp bαo ©αo sυ.
Đề phòng trường hợp đến khách sạn, nên cô phải chuẩn bị thứ này, mọi người đều nói chất lượng bαo ©αo sυ trong khách sạn không tốt, tốt nhất là cô tự mình mua lấy một hộp.
Trước khi đến, Khúc Ca không hề lo lắng, bây giờ nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy luống cuống, cô bước đến trước mặt anh chào hỏi: "Hi."
Chu Mộ thấy cô đến nên cất điện thoại vào túi, nhẹ giọng nói, chúng ta vào thôi.
Khúc Ca cứ như vậy đi theo phía sau anh, rất kỳ quái, lúc trước hai người gặp nhau, cô có thể tự nhiên bám dính lấy anh, ôm anh mà không thấy xấu hổ chút nào, nhưng hiện tại thật sự cô không thể mạnh dạn như trước, cảm thấy rất lúng túng muốn giữ khoảng cách với anh, khó trách người ta thường nói, sau khi chia tay không nên gặp lại người yêu cũ, quá là xấu hổ.
Thậm chí cô còn không biết phải bắt chuyện với anh như thế nào, trong đầu đều là suy nghĩ sau khi ăn xong làm cách nào nói với anh đi khách sạn, anh đồng ý hay không, nếu không đồng ý thì tự mình nói muốn cùng anh ấy đi khách sạn, rõ ràng là muốn hẹn anh đi thuê phòng, nếu anh từ chối thì rất mất mặt.
Khúc Ca cũng không dám mở miệng.
Đang suy nghĩ miên man thì anh đã ngồi xuống bàn rồi, người phục vụ đi đến nói quét mã gọi đồ ăn.
Khúc Ca theo thói quen gọi những món ăn mà anh thích.
Thực sự hai người quen nhau quá lâu, biết cả khẩu vị của anh, anh thích ăn gì, không thích ăn gì, sau khi gọi xong thì có chút hối hận, không biết mấy năm qua khẩu vị của anh có thay đổi không.
"Em gọi mấy món trước đây anh thích, không biết hiện giờ anh còn thích không."
Lời vừa nói xong, Chu Mộ chột dạ trả lời: "Anh thích, khẩu vị vẫn vậy không thay đổi."
Khúc Ca cũng kiêu ngạo: "Khẩu vị của em thay đổi, em không thích những thứ trước kia nữa."
Chu Mộ nghe nói như vậy cười lạnh: "Đúng là khó đoán được tâm tư của phụ nữ, thay đổi thất thường."
Khúc Ca nghe nói như vậy rất muốn đánh anh, nói cái gì? Đang nói đến điều gì? Rõ ràng là suy nghĩ của anh cặn bã, nói thay đổi là thay đổi.
Cô cũng không chịu thua kém: "Vẫn là đàn ông tốt, nếu không có lương tâm có thể dứt khoát cắt đứt."
Nghe lời này Chu Mộ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Khúc Ca hiện tại rất muốn đánh anh, để hả cơn giận nhưng không thể ra tay đánh ở đây, muốn đánh cũng là đánh trên giường.
Chu Mộ dường như có điều muốn nói với cô, không nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Khúc Ca gọi món xong, cô rót nước uống, lúc không có chủ đề để nói, cô nghĩ đến chuyện đồng hồ nên lấy đồng hồ ra hỏi anh: "Không phải anh nói chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật dì tặng em sao? Sao hình nền lại là ảnh của anh, với lại có cách nào để cài đặt lại không?"