Chương 6.2: Anh muốn

Chu Mộ ngồi ở chỗ của mình, nhìn chằm chằm khi cô bước vào.

Khúc Ca không biết việc học hành của mình xảy ra vấn đề gì nên vừa đi vào liền nhờ vả kết thân với anh, không phải bạn trai bạn gái, mà chỉ là quan hệ đồng hương.

Cô đi vào theo thói quen liền chào hỏi: "Này, đã lâu không gặp mẹ Chu thế nào rồi?"

Mỗi năm, vào dịp năm mới và ngày lễ mẹ Chu đều gửi tin nhắn cho cô, ngày sinh nhật cũng gửi quà cho cô, cô rất thích mẹ Chu.

Chỉ là đã lâu rồi không gặp, mẹ Chu không có sống ở thành phố này, sau khi bà ấy kết hôn thì đi nước ngoài, lúc đầu Khúc Ca còn tưởng Chu Mộ sẽ ra nước ngoài, dù sao ở nước ngoài cũng có rất nhiều trường đại học nổi tiếng, không nghĩ tới anh sẽ ở lại nơi này.

Sau khi nghe Khúc Ca hỏi, vẻ mặt Chu Mộ phức tạp liếc nhìn cô, uống một ngụm nước, sau đó trả lời: "Rất tốt."

Hai chân Khúc Ca luống cuống lúng tú chân, Chu Mộ có phải đang cố ý hành hạ cô không?

Người ta nói có một số quy tắc sau khi chia tay, đó là không được gặp lại người yêu cũ, nếu gặp lại sẽ rất xấu hổ giống như cô bây giờ.

Cô không biết phải nói gì thêm với Chu Mộ.

Chu Mộ cũng không nói chuyện với cô, cứ nhìn cô như vậy, cô lại không tìm được chủ đề nào để trò chuyện với anh.

Không thể nói với anh, tại sao hình nền điện thoại di động của anh lại là cô?

Khúc Ca vừa định nói không có việc gì thì cô muốn rời đi, lúc này từ trong ngăn kéo Chu Mộ lấy ra một hộp quà đưa cho cô.

"Đây là quà sinh nhật mẹ anh nhờ anh tặng em."

Tuần sau là sinh nhật của Khúc Ca, hàng năm mẹ Chu đều tặng quà cho cô nên cô cũng không quá ngạc nhiên khi nghe điều này.

Cô vui vẻ mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ hoa quả mới nhất.

"Quà sinh nhật dì tặng cho em?"

"Ừm."

Khúc Ca cảm thấy món quà quá đắt tiền, không dám nhận.

"Em không dám nhận, nó quá đắt tiền."

Chu Mộ nghe vậy liếc nhìn cô, tức giận nói: "Lời này nói cho mẹ anh nghe. Hoặc là em tự ra nước ngoài mà trả đồ cho bà ấy."

Khúc Ca cũng không biết tại sao mình lại sợ anh, nghe vậy cô không thể không sợ hãi.

Ngoan ngoãn nhận lấy hộp quà: "Cảm ơn dì giúp em."

Chu Mộ không nói gì nữa.

Khúc Ca nhìn dáng vẻ lạnh lẽo của anh như vậy, bị anh đóng băng lạnh cóng, cô vội cầm đồ rồi rời đi.

Tô Khê tình cờ có tài liệu muốn đưa đến đây, vừa vào cửa liền thấy Khúc Ca đang vội vàng rời đi.

Cô ấy nhìn Chu Mộ đang ngồi trên ghế, nghĩ tới điều gì đó, cười hỏi anh: "Chu Mộ, nếu tớ nhớ không nhầm cô gái vừa đi ra, là học sinh lần trước đến tìm tớ, như thế nào, cậu quen biết cô ấy? Cô ấy đến tìm cậu à?"

Lúc này Chu Mộ mới thu hồi dáng vẻ: "Học sinh lớp dạy thay của tôi."

Tô Khê không biết có phải do mình suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng cô ấy luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn người đó không đúng lắm.

Anh... sẽ không phải thích loại con gái này chứ?

Tô Khê sao có thể nghĩ ra ý nghĩ hoang đường như vậy, liền tự thầm cười nhạo chính mình, cảm thấy cô đã suy nghĩ quá nhiều, trong trường học có nhiều cô gái xinh đẹp, điều kiện của anh tốt như vậy, ngay cả cô anh cũng không thích, lẽ nào anh lại thích loại con gái này.

Sao có thể.

Cô cảm thấy anh chướng mắt cô, có thể vì tầm nhìn của anh quá cao, cô không xứng với anh, lý do này cô có thể chấp nhận được, nhưng nếu là vì người vừa rồi, cô cảm thấy quá buồn cười.

......