Trong hai năm nay, tôi vẫn luôn vì Cố Minh Tu âm thầm chăm sóc căn nhà nhỏ này, từ một người chưa bao giờ làm việc nhà và nấu nướng, tôi cũng đã học được từng chút một.
Khi sự nghiệp của Cố Minh Tu bị cản trở, tôi đã bí mật mở một tài khoản ẩn danh để giúp anh giải quyết, khi giá cổ phiếu công ty anh biến động, tôi ở trong tối đảm nhận làm người điều khiển thị trường chứng khoán để bảo vệ anh ta.
Em trai Tống Hoài đến gặp tôi mấy lần, nói bố mẹ vẫn luôn nhớ tôi, chỉ cần tôi muốn thì trở về lúc nào cũng được, nhưng nếu quay về thì nhất định phải cắt đứt hoàn toàn với Cố Minh Tu, không qua lại nữa.
Lúc đầu tôi cũng không đem những lời này để trong lòng.
Nhưng bây giờ...
Tôi nhìn Cố Minh Tu, chỉ cảm thấy đột nhiên tỉnh mộng.
Hai năm tôi âm thầm ra sức, anh ta chưa bao giờ đặt vào mắt.
Tôi nhắm mắt lại để che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Chưa hết hi vọng, tôi ôm một chút kỳ vọng cuối cùng, nghẹn ngào mở miệng:
"Cố Minh Tu, tôi hỏi anh một câu cuối cùng, anh có thể không kết hôn với Hạ Nhân được không? Tôi cũng có thể giúp anh trong sự nghiệp..."
Trong một khoảnh khắc, tôi muốn nói toạc ra thân phận của mình.
Mối tình kéo dài 2 năm, tôi không muốn quá ầm ĩ khó coi, đến cuối cùng chỉ nhận lại tiếc nuối và kết cục thảm hại.
Nhưng mà, Cố Minh Tu lại thiếu kiên nhẫn ngắt lời tôi: "Em an phận một chút chính là giúp anh rồi!"
Nói xong, anh ta trực tiếp đứng dậy rời đi, không ngoảnh lại.
Tiếng cửa đóng sầm đập mạnh vào tim tôi, cũng khiến tôi rơi nước mắt.
Tôi không nhịn được ôm mặt khóc, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở, uất ức không thể dừng lại được.
Bố, mẹ, A Hoài, con rất nhớ mọi người...
Tôi đã khóc rất lâu cho đến khi đôi mắt sưng vù lên mới lấy lại tinh thần.
Sau khi khóc cạn nước mắt, giống như nước trong đầu đã được đẩy hết ra ngoài, tôi cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tôi đã nhìn rõ tất cả, quyết định cắt đứt quan hệ với Cố Minh Tu, sau đó trở về nhà.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho anh ta một tin nhắn -
【Cố Minh Tu, kết thúc rồi, chúng ta chia tay đi.】
Sau đó tôi chặn tất cả tài khoản của anh ta, thu dọn đồ đạc bỏ vào vali mang đi, tất cả những món đồ liên quan đến Cố Minh Tu thì tôi để lại.
Theo anh ta hai năm, tôi có rất ít đồ, ít đến mức chỉ đủ chất đầy một chiếc vali.
Tôi xách vali ngồi xổm ở ven đường, hồi hộp bấm số điện thoại vừa quen thuộc lại xa lạ.
Đầu bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.