Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên sâu sắc hơn, sau khi hôn đủ hai người mới tách ra nằm trên ghế salon.
Trịnh Lam cầm tay Bùi Yến, chơi đùa với từng ngón tay, cậu dựa vào anh, yếu ớt nói: "Sinh nhật năm đó em để lại cho anh hồi ức không đẹp, cho nên em muốn làm lại lần nữa, cố gắng làm giống nhau để về sau anh không nhớ những chuyện trước đó nữa."
Một lát sau Bùi Yến mới nắm chặt ngón tay, cúi đầu đυ.ng đυ.ng trán cậu.
"Không được, muốn anh quên đi dễ dàng vậy sao?"
Trịnh Lam biết anh cảm động, đồng hồ đeo trên cổ tay sáng lên, cậu lại chạm vào một chút.
"Em tặng anh thì chính là của anh, tay em còn dính kem, đừng làm bẩn anh."
Bùi Yên một bên nói một bên rút tay về, Trịnh Lam nắm lấy, đạp dép lê ra rồi trèo lên người anh, dạng chân ra rồi ngồi xuống.
Lúc này còn ai quan tâm đến cái đồng hồ, Trịnh Lam vòng tay ôm eo Bùi Yến, nép vào ngực anh rồi nhắm mắt lại, giống người cuối cùng cũng trở về nhà.
"Đã rất lâu rồi em không được ôm anh."
Hai người đều im lặng.
Bánh gato cuối cùng cũng chỉ ăn một miếng nhỏ, còn lại đều bị Trịnh Lam gói kĩ và cho vào tủ lạnh.
Rửa mặt xong, Trịnh Lam bò lên giường, lại ôm lấy Bùi Yến.
Bùi Yến lắc lắc cậu, hỏi: "Anh là ai mà em cứ ôm mãi thế?"
Trịnh Lam không trả lời, anh lại hỏi: "Không nói chuyện là anh sẽ ném em đi đấy nhé?"
"Em ôm bạn trai tương lai của mình thì làm sao?" Trịnh Lam nhéo bụng dưới của Bùi Yến, đau cả tay.
Cậu không náo loạn, chui vào trong chăn, đắp kín người, lại trở mình, chìm vào giấc ngủ.
Cơn buồn ngủ dần dần trèo lên đại não, Trịnh Lam cảm giác bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, Bùi Yến nằm xuống ôm cậu, cậu mơ hồ cầm bàn tay Bùi Yến khoác lên bụng dưới mềm mại của mình.
"Em muốn về nhà một chuyến, lấy hộ khẩu để mua nhà."
Bùi Yến "ừ" một tiếng không rõ cảm xúc, nhưng lại nắm chặt mấy ngón tay lại.
"Cả đi cả về rất nhanh, anh có muốn đi cùng em không?" Trịnh Lam hỏi.
Bùi Yến ôm lấy người từ đằng sau, xuyên qua lớp áo ngủ, vùi đầu mổ vào hình xăm chỗ bả vai Trịnh Lam.
"Được."
Sáng sớm Bùi Yến đưa Trịnh Lam đi làm ở bệnh viện, đúng lúc xuống xe thì gặp chủ nhiệm. Trịnh Lam quay người muốn trốn đi thì bị Bùi Yến túm eo trở về.
Trưởng khoa nhìn thấy bọn họ đứng cùng một chỗ, đầu tiên là giật mình, sau đó tiến lên chào hỏi Bùi Yến: "Giám đốc Bùi, sao hôm nay cậu lại đi cùng với Tiểu Trịnh vậy?"
Bùi Yến cúi đầu liếc mắt nhìn Trịnh Lam đang căng thẳng, trêu chọc nói: "Hôm qua tôi và bác sĩ Trịnh uống rượu giải sầu với nhau."
Không ngờ hai người lại liên hệ riêng, trưởng khoa không kịp phản ứng, đang ngẩn người muốn nói thêm thì Trịnh Lam nhìn điện thoại, nói: "Cháu đến muộn."
Trưởng khoa không nói thêm gì nữa, đơn giản tạm biệt rồi đi cùng Trịnh Lam vào thang máy.
Hai người đứng trong thang máy, trưởng khoa do dự một lát mới nói: "Kết bạn cũng tốt."
"Cháu biết rồi, thưa chủ nhiệm." Trịnh Lam nghĩ đến lúc Bùi Yến rời đi, thừa dịp trưởng khoa quay đi mà ném cho cậu ánh mắt đó, trong lòng nóng đến hoảng hốt.
Sau khi tiễn Trịnh Lam đi, Bùi Yến trở lại công ty một mình.
Vừa lên tầng, trợ lý đứng bên ngoài thang máy đón anh, nói: "Giám đốc Đường đang ở trong văn phòng của ngài."
Tim Bùi Yến đập lệch một nhịp, đại khái đã biết là chuyện gì.
Đẩy cửa đi vào, Đường Độ đang ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm mấy tờ giấy được đóng bìa.
"Điều tra gần xong rồi." Đường Độ đưa tư liệu cho anh: "Tao có một số suy đoán, tao nghĩ mày có thể nhìn ra."
"Cảm ơn, để tao tự xem." Bùi Yến ngồi xuống, thấy Đường Độ đi tới cửa, đưa tay nắm tay nắm cửa rồi quay lại.
"Mặc kệ mày nghĩ kết quả như thế nào, chuyện lớn như vậy, tao thấy mày cần phải nói cho Trịnh Lam."
Bùi Yến trầm giọng nói: "Tao biết, cảm ơn mày."
Mấy ngày nay Trịnh Lam cũng không liên hệ nhiều với Bùi Yến, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm thì cũng là Trịnh Lam chủ động hỏi chuyện Bùi Yến.
Bùi Yến không trả lời nhiều nhưng vẫn sẽ kịp thời nói chuyện cùng cậu. Trịnh Lam biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu không nói, chỉ ngầm hiểu rằng bọn họ chưa nói rõ tất cả thôi.
Trước khi đi, Trịnh Lam gửi tin nhắn cho Tống Mỹ Thanh nhưng bà chưa trả lời.
Buổi sáng Bùi Yến đón người dưới tầng, Trịnh Lam chạy chậm tới, cậu nhìn một vòng thấy xung quanh không có ai mới hơi ngửa đầu hôn một cái lên mặt anh, cậu cười: "Sao anh lại mặc ít như vậy?"
Bùi Yến nhìn cậu, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Anh không sợ lạnh như em."
Lúc lên xe, Trịnh Lam cởi khăn quàng cổ và găng tay, Bùi Yến nhìn cậu chằm chằm.
Trịnh Lam hỏi làm sao vậy, anh không nói lời nào chỉ nắm lấy bàn tay cậu rồi lái xe đi.
Tâm trạng Bùi Yến không tốt, Trịnh Lam dù có buồn ngủ cũng không ngủ, vẫn luôn nói chuyện cùng anh.
Trên đường, anh dừng xe tại trạm dừng xe, Trịnh Lam muốn mua cho anh chút đồ ăn nhưng vừa đẩy cửa lại bị Bùi Yến nắm cổ tay kéo về, ấn một nụ hôn trên môi cậu, nói: "Anh muốn ăn đồ ngọt."
Mắt cậu sáng lên, Trịnh Lam sờ sờ đuôi mắt Bùi Yến, nhìn anh liếc một cái.
"Về sớm một chút."
Qua trạm thu phí, xe rẽ vào một con đường quen thuộc.
Trịnh Lam tựa lưng vào ghế, đầu hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Ven đường cây cối đìu hiu, một gốc rồi lại một gốc, vừa ra khỏi cao tốc trước kia là tới một thị trấn nhỏ cũ kỹ, bây giờ cũng đã có nhà cao tầng.
"Thật ra em chưa quay về nhiều năm rồi." Trịnh Lam ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kĩ cây cối, bởi vì cậu cảm thấy trong trí nhớ của mình, mùa đông ở thành phố này không phải như vậy, dường như mọi thứ đều đã thay đổi.
"Hai ba con đường ở đây đã được sửa chữa lại." Bùi Yến nói.
Trịnh Lam quay đầu nhìn anh, hơi mở to mắt, như đang thắc mắc sao anh lại biết.
Bùi Yến không chút bối rối, lời nói ra như không phải bịa đặt: "Anh thường đến đây công tác."
Anh không mở định vị vậy mà lại chính xác rẽ vào ngã tư, Trịnh Lam giả vờ quên, đành phải nói: "Chúng ta đi sai đường à? Em nhớ không phải đi như vậy, rẽ ở đây có phải hơi sớm rồi không?"
"Con đường này đã thay đổi từ lâu." Bùi Yến nói.
Trầm mặc một lúc, anh lại nói: "Đúng vậy, trước kia anh sợ lúc em trở về không muốn nói cho anh nên thường xuyên tới đây công tác."
Bùi Yến nhìn Trịnh Lam, người kia vùi vào trong ghế, trông không vui vẻ cho lắm.
"Anh nói hết cho em rồi, em vẫn không vui sao?"
"Ừ." Trịnh Lam quay đầu, nói: "Làm sao em có thể vui vẻ được?"
Bùi Yến không đề cập đến việc này nữa.
Ô tô vẫn dừng ở con hẻm kia nhưng ngõ nhỏ cũng thay đổi rất nhiều. Những tòa nhà cũ đều bị dỡ bỏ, bây giờ nơi này là một công trường xây dựng.
Trịnh Lam không xuống xe, nói: "Đừng dừng xe, đi thẳng đến trước cửa nhà em đi."
Bùi Yến sửng sốt một chút, nắm lấy tay lái, hơi siết chặt lại.
"Anh không đi, em cứ vào lấy đồ, anh ở chỗ này chờ em."
Trịnh Lam mở cửa sau khi nghe anh nói, lúc này Bùi Yến mở nhẹ nhàng thở ra.
Một chân bước xuống xe, Trịnh Lam dừng một chút rồi ngồi trở lại, ôm lấy cổ Bùi Yến, hai trán chạm nhau.
"Em không biết anh có chuyện gì." Trịnh Lam mở to mắt, chỉ thấy Bùi Yến hạ thấp mí mắt: "Có chuyện gì thì có thể nói với em, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết."
Chưa vuốt ve an ủi được mấy giây, Trịnh Lam cảm thấy Bùi Yến đại khái vẫn cần tự suy nghĩ một chút nhưng cậu cũng bước đi không chút lưu tình. Cách cửa sổ xe không nhìn thấy gì nhưng Trịnh Lam vẫn quay lại vẫy tay với Bùi Yến.
Bùi Yến nhìn bóng lưng cậu, hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm bả vai kia.
Làm thế nào em có thể tiếp tục chống đỡ?
Nhiều năm như vậy, nhớ anh, cũng rất nhớ bà ngoại, đúng không?
Ngoài miệng nói muốn giải quyết cùng nhau, nhưng vì sao lại không nói cho anh?
Ngàn vạn nỗi phiền muộn tràn vào tâm trí, Bùi Yến không thể hiểu nổi. Anh xuống xe đốt thuốc, trong đầu vẫn xuất hiện mấy trang giấy kia.
Phần đầu đều là lý lịch của Trịnh Lam, là những trải nghiệm của sinh viên y khoa bình thường, cuối cùng mới là điều tra về ngày bà ngoại qua đời.
Thời điểm bà cụ được đưa vào phòng bệnh là thời điểm Bùi Yến rời đi, mà người cõng bà đến tìm bác sĩ cũng là Trịnh Lam.
Từ vườn hoa dưới tầng trệt chạy lên, Bùi Yến nhắm mắt lại là biết khi đó anh đang tạm biệt Trịnh Lam.
Những người yêu nhau, lúc tạm biệt ít nhiều cũng có một số hành động tiếp xúc thân mật quá mức, thế nhưng bọn họ không chú ý đến bà lão cách đó không xa.
Người nhà Trịnh Lam cũng không tán thành ý tưởng của cậu, Bùi Yến đã biết điều này từ lâu.
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, anh bắt đầu hận chính mình, lúc trước vì sao không muốn tìm hiểu sâu hơn một chút, vì sao không tin tưởng tình cảm của Trịnh Lam.
Nhưng hết thảy đều đã muộn, thời gian hai năm ngăn cách bọn họ đã trở thành vết sẹo cần được chữa lành.
Anh chỉ muốn đối xử với cậu tốt hơn.
Sự đền bù có lẽ đã trở nên vô ích, nói lời dễ nghe thì đó cũng chỉ là những lời hứa suông.
Bùi Yến nhìn về hướng Trịnh Lam đi, trong phút chốc cho rằng mình đã quay trở lại mùa đông mấy năm về trước.
Anh cũng thường đứng đây như thế này, nhìn đường phố vắng người mà xuất thần.
Đã rất lâu rồi Trịnh Lam chưa về nhà, đẩy cửa ra mới phát hiện đồ đạc trong nhà đều thay đổi. Bàn trà mà Trịnh An thích năm xưa đã bị dời đi, khu vườn nhỏ trống không, tấm thảm trải sàn ở phòng khách bị bỏ đi.
Cậu cúi người đổi giày, mới đi vào nhà, tới thư phòng.
Dưới bàn làm việc nhiều thêm mấy ngăn tủ, trước đó Tống Mỹ Thanh nói hộ khẩu ở bên trong, để cậu tự đi tìm.
Tìm từ tầng thứ nhất đến tầng cuối cùng cùng mà không thấy, Trịnh Lam lại tìm ở tủ bên kia.
Ngăn tủ này chứa rất nhiều văn kiện, từng tập từng tập xếp chồng lên nhau.
Tìm tới tầng cuối cùng, Trịnh Lam phát hiện có một chiếc rương.
Rương không bị khóa lại, nhìn qua màu sắc thì có vẻ tương đối cũ kỹ, Trịnh Lam đặt ngón tay lên ổ khóa, cậu dường như có một số kí ức mơ hồ đối với chiếc rương nhỏ này.
Cậu vẫn mở ra, nhìn thấy phía trên là một tờ giấy mỏng màu vàng liền ngơ ngẩn.
Đây là đồ của bà ngoại.
Cậu nhấc tờ giấy lên, phía dưới là chiếc đồng hồ bà ngoại đeo thời còn trẻ, một cặp kính lão, một cây bút máy, còn có một cái khăn quàng cổ không được dệt tốt và một quyển nhật ký.
Đồ vật cũ ký dính đầy bụi vàng, Trịnh Lam lấy khăn quàng cổ từ trong hộp ra đầu tiên, dứt khoát ngồi trên mặt đất.
Khăn quàng cổ màu đỏ rải trên mặt đất, tay cậu chạm vào bút máy, lại thoáng nhìn qua quyển nhật ký.
Trịnh Lam có chút ấn tượng với việc bà ngoại viết thứ này, khắc sâu trong tâm trí cậu là thời gian cuối cùng bà ở bệnh viện, thi thoảng bà sẽ lấy ra viết, nhưng xưa nay không để bọn họ đọc.
Trịnh Lam mở quyển nhật ký ra, những dòng chữ được viết bằng bút máy, mực nước màu xanh, bây giờ đã hơi phai màu.
Trịnh Lam vội vàng lật qua vài trang đầu tiên, cho tới khi tìm thấy bức di thư.
Con mắt dần trở nên khô khốc, tốc độ lật giấy trở nên chậm hơn, mãi cho đến khi dấu chấm cuối cùng rơi xuống, Trịnh Lam quay người, dùng tay che mặt, nước mắt thuận theo khe hở giữa các ngón tay mà chảy xuống, rơi trên sàn nhà.
Tay vừa khép lại quyển nhật ký thì sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
Tồng Mỹ Thanh ngay cả giày cũng chưa đổi, còn dẫm giày cao gót trên sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh bén nhọn.
Lọt vào tầm mắt là Trịnh Lam đang cúi đầu, Tống Mỹ Thanh hỏi: "Con đã tìm thấy chưa?"
"Vì sao không nói cho con biết bà ngoại để lại những thứ này?" Giọng Trịnh Lam run rẩy, cậu quay đầu, đôi mắt đỏ đến dọa người.
"Không phải con đã thấy rồi sao?" Móng tay găm vào cửa, Tống Mỹ Thanh lùi về sau mấy bước, vội vàng rời đi.
Trịnh Lam đứng lên từ dưới đất, vốn là tìm hộ khẩu, giờ lại mang theo tất cả đồ bà ngoại để lại.
Cậu ném chìa khóa lên bàn trà, một loạt âm thanh va chạm của kim loại.
Ngẩng đầu lên, từ ban công có thể nhìn thấy trong vườn, cậu lại như trông thấy bóng lưng của bà ngoại.
Bà cụ đeo kính đang đan khăn quàng cổ cho cậu dùng vào mùa đông năm nay.
Bởi vậy, cậu đứng ở cửa một lúc, bàn tay vuốt ve tay nắm cửa.
Cậu từng va phải cánh cửa này, từng bị Trịnh An phạt đứng cạnh bàn trà này, đọc rất nhiều quyển sách trong thư phòng. Mặc dù chẳng vui vẻ, nhưng nơi này dù gì cũng từng là nhà của cậu.
Cuối cùng ánh mắt rơi vào căn phòng của mình, Trịnh Lam vẫn nhớ kĩ Tống Mỹ Thanh phá vỡ mọi chuyện, khiến cậu hoàn toàn mất đi người nhà của mình.
Đẩy cửa ra, không khí có chút nhiệt độ mùa đông lại phá lệ tươi mát, khẽ đẩy tay, cảnh cửa nặng nề liền cạch một tiếng từ từ đóng lại.
Bước chân cậu nhẹ nhàng chạy ra ngoài, hẻm nhỏ trong tâm trí cậu chưa bao giờ lại hiện rõ như vậy.
Giống như khi nhìn thấy bà ngoại viết nhật ký bên khung cửa sổ, khi đó bà thường xuyên không tỉnh táo, thậm chí tay cầm bút cũng không chắc chắn, lại một mực muốn nói với Trịnh Lam.
"Cháu thích, bà ngoại cũng sẽ thích. Nửa đời sau của cháu được vui vẻ hạnh phúc chính là tâm nguyện duy nhất của bà ngoại."
Đến chỗ rẽ, cậu thở dốc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sườn mặt của Bùi Yến.